Vừa rồi, tôi cho chị giúp việc về quê mấy hôm để thăm gia đình. Thật lòng mà nói, từ ngày có chị ấy, công việc nhà nhẹ hẳn. Chị gọn gàng, sạch sẽ, lại chăm sóc con trai tôi rất chu đáo. Hôm đó, sau khi đưa con đi học về, tôi không thấy đôi giày thể thao màu xanh quen thuộc của thằng bé đâu. Nó là món quà sinh nhật tôi tặng con, nó quý lắm, chẳng bao giờ để lung tung. Tôi lục tung khắp phòng khách, tủ giày, ban công… nhưng vẫn không thấy.
Một linh cảm kỳ lạ thôi thúc tôi bước vào phòng chị giúp việc. Tôi chưa từng vào đây nếu không cần thiết, bởi tôn trọng không gian riêng tư của chị. Cánh cửa khẽ kêu “cạch” khi tôi xoay nắm. Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt vào khiến mọi thứ trong phòng như chìm trong tông màu xám lạnh.
Ngay trên chiếc giường gọn ghẽ, đôi giày của con tôi nằm chễm chệ. Tôi chau mày. Tại sao giày của con lại ở đây? Cúi xuống nhặt lên, tôi vô tình nhìn thấy một vỉ thuốc… thuốc tránh thai hàng ngày, đã bị bóc gần hết. Trái tim tôi bất giác thắt lại. Một luồng suy nghĩ khó chịu tràn vào đầu, như thể những mảnh ghép bắt đầu tìm cách khớp vào nhau theo một kịch bản xấu nhất.
Tôi cố gạt đi, tự nhủ rằng có thể là chị ấy bị rối loạn kinh nguyệt hoặc có lý do nào khác. Nhưng hình ảnh vỉ thuốc cứ ám ảnh tôi suốt buổi chiều. Hôm sau, chị giúp việc quay lại như bình thường, cười nói với con, dọn dẹp bếp núc. Tôi không nói gì, chỉ quan sát.
Đến tối, khi tôi về nhà muộn, căn nhà im ắng khác thường. Tôi không thấy chồng đâu, cũng không nghe tiếng TV hay tiếng con chơi. Bỗng tim tôi đập nhanh. Một dự cảm lạnh buốt len lỏi trong lồng ngực. Tôi bước thật khẽ, tiến về phía phòng chị giúp việc. Càng đến gần, tôi càng nghe rõ những âm thanh nhạy cảm, rời rạc nhưng ám muội. Mồ hôi lạnh rịn ra ở gáy. Tôi tìm chìa khóa dự phòng, bàn tay run run. Chìa khóa tra vào ổ. “Cạch!” – tiếng khóa bật mở, rồi “Rầm!” – tôi đá tung cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững… nhưng người đàn ông đang ở trên giường với chị giúp việc không phải chồng tôi. Anh ta khoảng ngoài ba mươi, cơ bắp, nước da ngăm, trên cổ còn vắt chiếc khăn tắm. Ánh mắt anh nhìn tôi vừa hoảng hốt vừa ngượng ngùng. Chị giúp việc vội kéo chăn che thân, mặt tái mét:
– Chị… chị ơi… không phải như chị nghĩ…
Tôi lùi một bước, đầu óc quay cuồng. Không phải chồng tôi ư? Vậy thì là ai?
Người đàn ông đứng dậy, lắp bắp:
– Em… em là… bạn trai của cô ấy… Em mới ở nước ngoài về…
Câu nói làm tôi như bị ai tạt gáo nước lạnh. Chị giúp việc run rẩy giải thích: mấy hôm về quê, chị gặp lại người yêu cũ – người mà chị tưởng đã mất liên lạc vĩnh viễn khi anh đi lao động nước ngoài nhiều năm. Họ hẹn nhau ở thành phố, và chị đã cho anh ở tạm… ngay trong phòng của mình, ở nhà tôi.
Cơn giận trong tôi bùng lên. Tôi không quan tâm họ yêu nhau hay chuyện tình cảm của họ sâu đậm ra sao, điều khiến tôi sôi máu là: Tại sao chị dám đưa một người đàn ông lạ vào nhà tôi khi không có sự cho phép? Đây là nơi con tôi ở, là mái ấm của gia đình tôi.
Tôi quay sang nhìn vỉ thuốc tránh thai trên tủ, và hiểu ra vì sao nó ở đây. Cảm giác bị phản bội lúc trước giờ biến thành một sự phẫn nộ khác – phẫn nộ vì sự bất cẩn và thiếu tôn trọng. Tôi yêu cầu anh ta mặc đồ ngay và rời khỏi nhà lập tức. Chị giúp việc rơm rớm nước mắt, cố van xin, nhưng tôi lạnh lùng:
– Chị có thể yêu ai tùy chị, nhưng không được mang người lạ vào đây. Tôi không chấp nhận chuyện này.
Không khí trong phòng đặc quánh. Người đàn ông thu dọn đồ trong im lặng. Chị giúp việc khép nép đứng một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta, tôi biết mối quan hệ công việc này đã đến hồi kết.
Tôi quyết định cho chị giúp việc nghỉ việc ngay ngày hôm sau. Tối đó, tôi kể cho chồng nghe mọi chuyện. Anh im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Em có chắc là mình nhìn nhầm không? Anh nhớ hôm qua anh về muộn vì đi tiếp khách, nhưng…
Câu nói bị bỏ lửng. Ánh mắt anh thoáng một tia bối rối mà tôi chưa kịp hiểu hết. Tôi gạt đi, cho rằng anh chỉ ngạc nhiên. Nhưng vài ngày sau, khi dọn lại phòng chị giúp việc để trả, tôi tìm thấy một bức ảnh. Trong ảnh là chị giúp việc và người đàn ông hôm trước… đứng cạnh chồng tôi. Ba người cười rất thân mật, như bạn bè lâu năm. Mặt tôi nóng ran.
Tôi lục trí nhớ, mới sực nhớ ra chồng tôi từng kể có một người bạn thân ở nước ngoài – chính là anh ta. Nghĩa là… họ biết nhau từ trước, và chồng tôi biết chuyện anh ta ở lại nhà tôi. Vậy tại sao anh không nói? Tại sao lại để mọi thứ xảy ra trong im lặng, để tôi nghi ngờ, rồi nổi giận?
Một mớ câu hỏi chất chồng nhưng không có lời giải đáp. Tôi cất bức ảnh vào ngăn kéo, khóa lại. Trong thâm tâm, tôi biết mình đã mất đi niềm tin – không chỉ với chị giúp việc, mà còn với chính người đàn ông đầu gối tay ấp.
Câu chuyện tưởng như đơn giản chỉ là “bắt quả tang” hóa ra lại mở ra một khoảng tối khác, sâu hơn, mập mờ hơn. Đôi giày của con tôi được tìm thấy, nhưng thứ tôi đánh mất thì chẳng gì tìm lại được: sự an yên trong căn nhà này.