Vợ chồng tôi đang háo hức chuẩn bị mua nhà, thì bất ngờ chồng rút sạch 1 tỷ đồng tiền tiết kiệm chung để xây nhà cho mẹ chồng. Tôi tức tốc sang tận nơi chất vấn, nhưng bà chỉ bình thản đáp: “Tiền con trai cũng là tiền của mẹ.” Ngay lúc đó, tôi quyết định lặng lẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ đất đai cho mẹ đẻ, rồi nộp đơn ly hôn. Đến ngày ra tòa, cả nhà chồng mới hốt hoảng, nhưng mọi chuyện đã quá muộn để xoay chuyển.

“Người ta nói hôn nhân là chuyện của hai người, nhưng khi bước vào rồi mới biết, đôi khi nó lại là cuộc chiến của cả hai gia đình. Và trong cuộc chiến đó, kẻ thắng chưa chắc đã hạnh phúc, nhưng kẻ thua thì chắc chắn mất mát.”

Chúng tôi đã dành dụm suốt 5 năm trời, mỗi tháng bớt từng đồng từ lương, ăn tiêu tằn tiện để gom góp được 1 tỷ đồng – số tiền mà cả hai dự định sẽ làm vốn mua một căn nhà nhỏ trước khi có con. Tôi tin tưởng chồng, để anh giữ thẻ tiết kiệm, vì nghĩ đàn ông thì lo chuyện lớn, mình chỉ cần vun vén gia đình.

Nhưng một buổi chiều, khi đi làm về, tôi bất ngờ nhận tin nhắn từ ngân hàng: “Số dư tài khoản của quý khách hiện là 0đ”. Tim tôi như rơi xuống, tôi lập tức gọi cho chồng, giọng run run hỏi:
– Anh rút hết tiền làm gì vậy?
– Anh… xây lại nhà cho mẹ. Mẹ ở nhà cũ dột nát, anh không thể để bà khổ được.

Tôi bỏ dở cả bữa cơm tối, tức tốc sang nhà mẹ chồng. Đứng giữa sân, tôi nhìn căn nhà đang xây dở, gạch đá ngổn ngang, và mẹ chồng thì đang ngồi chỉ đạo thợ. Tôi gằn giọng hỏi:
– Sao mẹ lại lấy tiền tiết kiệm của vợ chồng con?
Bà chỉ cười nhạt:
– Tiền con trai cũng là tiền của mẹ. Nhà mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm.

Câu nói ấy như dao cứa vào lòng. Tôi quay về, không khóc, không cãi nhau nữa. Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ soạn hồ sơ, sang tên toàn bộ mảnh đất cha mẹ tôi cho trước khi cưới sang tên mẹ đẻ. Ba ngày sau, tôi nộp đơn ly hôn.

Tin tôi đòi ly hôn khiến cả nhà chồng náo loạn. Chồng tôi cuống cuồng gọi điện, xin lỗi, nói sẽ vay mượn trả lại tiền, thậm chí hứa bán chiếc xe anh rất quý để bù vào. Nhưng tôi chỉ trả lời một câu: “Anh đã chọn mẹ, thì hãy sống với mẹ.”

Nhà chồng tổ chức một “phiên họp gia đình”, gọi cả họ hàng tới để khuyên giải. Ai cũng nói tôi “làm quá”, “chuyện có mỗi cái nhà, rồi sau này mình vẫn có thể kiếm lại tiền”. Nhưng không ai hiểu rằng, điều tôi mất không chỉ là 1 tỷ đồng, mà là niềm tin, là cảm giác an toàn trong hôn nhân.

Mẹ chồng thì vẫn giữ thái độ thản nhiên, thậm chí còn mỉa mai:
– Con gái thời nay chỉ biết nghĩ cho mình. Mẹ nuôi con trai lớn khôn, giờ nó xây nhà cho mẹ là đạo hiếu.
Tôi im lặng, nhưng trong lòng đã khép chặt mọi cánh cửa quay lại.

Ngày ra tòa, chồng và cả nhà chồng mới bàng hoàng khi biết mảnh đất duy nhất mà hai vợ chồng có trước khi cưới – vốn là quà cưới bố mẹ tôi tặng – đã được tôi sang tên cho mẹ đẻ. Luật sư của tôi trình bày rõ: tài sản này là tài sản riêng trước hôn nhân, tôi có toàn quyền định đoạt.

Họ nhìn nhau lúng túng, rồi chuyển sang tức giận, trách tôi “tính toán”, “trả thù”. Nhưng tôi chỉ cười:
– Tôi chỉ học từ mẹ chồng một điều: Tiền và tài sản của mình thì muốn làm gì là quyền của mình.

Phiên tòa kết thúc nhanh chóng. Tôi bước ra khỏi cánh cửa, hít một hơi thật sâu. Không còn là vợ của ai, không còn nợ ai một sự nhẫn nhịn nào nữa. Tôi biết, con đường phía trước sẽ khó khăn, nhưng ít ra tôi đã bảo vệ được điều quan trọng nhất – quyền tự quyết và sự tôn trọng dành cho chính mình.