Chồng mới nhậm chức Phó giám đốc chưa đầy năm tháng, Minh đã kịp có bồ. Hôm đó, cô bồ chẳng những không giấu giếm mà còn trắng trợn gửi cho Quỳnh một tấm ảnh chụp cảnh cả hai thân mật, kèm tin nhắn khiêu khích: “Địa chỉ đây nhé chị, đến chung vui với em luôn đi.” Quỳnh đọc xong, không một chút run rẩy hay tức giận. Ánh mắt cô lạnh như băng, khoé môi nhếch lên thành nụ cười khẩy. Không nói nửa lời, cô khoác áo, gọi taxi thẳng tới khách sạn mà cô ta vừa nhắn. Khi đến nơi, Quỳnh không bước lên phòng. Cô chỉ giao cho lễ tân một phong bì được chuẩn bị từ trước, dặn nhẹ: “Mang lên cho họ, nói là quà của chị Quỳnh.” Rồi cô quay lưng bước đi, dáng vẻ bình thản đến mức ngay cả người lễ tân cũng phải ngạc nhiên.

Quỳnh đang ngồi trong quán cà phê quen, lặng lẽ làm báo cáo cho công ty thì điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một số lạ. Cô mở ra, và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là chồng mình – Minh – đang khoác vai một cô gái trẻ, ánh mắt cả hai nhìn nhau đầy tình tứ. Kèm theo tấm ảnh là lời nhắn như thách thức:

“Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em nhé.”

Địa chỉ là một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, sang trọng và kín đáo. Quỳnh nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, không khóc, không run, không tức giận. Thay vào đó, cô nhếch mép cười khẩy. Chỉ mới chưa đầy 5 tháng kể từ khi Minh được bổ nhiệm làm Phó giám đốc công ty, và giờ đây, anh ta đã kịp có bồ, lại còn bồ lộ liễu đến mức gửi ảnh khiêu khích cho vợ.

Cô bình thản đặt tách cà phê xuống, mở túi xách, lấy ra một phong bì đã chuẩn bị sẵn từ lâu – thứ mà ngay cả bản thân cô cũng không ngờ sẽ dùng đến sớm như vậy. Trong đó, không phải tiền, mà là một bản sao giấy tờ, vài tấm ảnh, và một lá thư chỉ với một câu duy nhất:

“Cảm ơn vì đã giúp tôi nhìn rõ bộ mặt thật của anh.”

Cô đứng dậy, khoác áo, gọi taxi đến đúng địa chỉ mà cô gái kia gửi. Trong đầu, mọi chuyện đã rõ ràng. Quỳnh không cần biết lý do, không cần nghe giải thích. Người đàn ông phản bội một lần, sẽ còn phản bội nhiều lần nữa. Và cô – người từng yêu hết lòng – giờ chỉ còn muốn kết thúc thật gọn ghẽ.

Khi đến khách sạn, Quỳnh không vội lên phòng. Cô đưa phong bì cho lễ tân, yêu cầu mang đến phòng đúng số mà tin nhắn ghi. “Nói với họ là quà của chị Quỳnh” – cô nói, giọng nhẹ như không, rồi quay lưng bỏ đi. Bước chân cô chậm rãi, nhưng trái tim lại đập bình thản đến lạ. Có lẽ, khi niềm tin đã chết, thì mọi cơn đau cũng chết theo

Trên đường rời khách sạn, Quỳnh ghé vào một quán trà nhỏ ở góc phố. Cô gọi một ly trà hoa cúc, thong thả uống. Thời gian như kéo dài, nhưng cô không hề nôn nóng. Khoảng mười phút sau, điện thoại rung liên tục. Không cần mở máy, Quỳnh biết chắc đó là Minh. Lễ tân chắc hẳn đã làm đúng lời cô, mang phong bì lên phòng.

Bên trong đó, ngoài lời cảm ơn ngắn gọn, là các bản sao giao dịch ngân hàng – chứng minh Minh đã âm thầm rút tiền từ tài khoản chung để tiêu xài riêng cho nhân tình. Có cả bản hợp đồng mua căn hộ đứng tên cô bồ, nhưng tiền thanh toán lại từ khoản tiết kiệm mười năm của hai vợ chồng. Tất cả đều được Quỳnh thu thập trong nhiều tuần qua.

Điều khiến cô bồ ngớ người không chỉ là việc bị vạch trần ngay tại chỗ, mà còn là khi lễ tân lịch sự nói:

“Chị Quỳnh bảo gửi lời chúc hai anh chị hạnh phúc.”

Minh gọi, giọng đầy tức tối:
– Em làm cái trò gì vậy hả?
Quỳnh bình thản đáp:
– Trò gì à? Chỉ là một món quà nhỏ, coi như kỷ niệm ngày anh chính thức rời khỏi cuộc đời em.

Cô ngắt máy, thả điện thoại xuống bàn. Trong mắt cô, hình ảnh Minh bây giờ chẳng khác gì một người xa lạ. Cô từng tin tưởng anh tuyệt đối, từng nghĩ hôn nhân của họ vững chắc như núi. Nhưng hoá ra, chỉ cần vài tháng địa vị và tiền bạc, anh sẵn sàng quên hết lời thề hẹn.

Khi quay về nhà, Quỳnh không thu dọn đồ ngay. Cô vào phòng làm việc, lấy tập hồ sơ ly hôn đã chuẩn bị, ký tên vào phần của mình. Không nước mắt, không đau đớn – chỉ là một sự dứt khoát. Cô gửi toàn bộ giấy tờ cho luật sư, kèm lời nhắn: “Càng nhanh càng tốt.”

Tối hôm đó, mạng xã hội bắt đầu lan truyền ảnh chụp màn hình tin nhắn thách thức của cô bồ, kèm theo hình phong bì và nội dung bên trong. Không ai biết bằng cách nào nó xuất hiện trên mạng, chỉ biết rằng dân tình bàn tán rầm rộ. Danh tiếng của Minh trong công ty tụt dốc, còn cô bồ thì bị dân mạng “đào” ra quá khứ không mấy tốt đẹp.

Vài ngày sau, Minh tìm đến nhà, gương mặt tiều tụy. Anh cố gắng níu kéo:
– Anh sai rồi, anh sẽ chấm dứt với cô ta, chúng ta bắt đầu lại được không?
Quỳnh chỉ mỉm cười, đưa anh một tập tài liệu khác:
– Anh ký vào đây là xong.

Minh cầm lên, mắt trợn tròn. Đó không chỉ là đơn ly hôn, mà còn là biên bản chuyển nhượng cổ phần của anh trong công ty con mà hai vợ chồng cùng góp vốn. Quỳnh đã chuẩn bị mọi thứ để anh ra đi tay trắng – hợp pháp và không thể phản kháng.

– Sao em lại…? – Minh nghẹn giọng.
– Vì anh đã dạy em một điều, Minh à. Đừng đặt cả cuộc đời vào tay người không xứng đáng.

Cô không hét, không trách móc, chỉ nói nhẹ như gió. Nhưng từng chữ rơi vào tai Minh lại nặng như đá. Anh hiểu, mọi đường lui đã bị chặn. Cô đã thu thập bằng chứng ngoại tình, biển thủ tài sản, và đủ mọi thứ để nếu anh chống đối, danh dự và sự nghiệp sẽ chấm hết.

Ngày ra tòa, Quỳnh mặc một bộ váy trắng thanh lịch, bước đi với dáng vẻ ung dung. Không ai nghĩ người phụ nữ này vừa trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Khi ký xong giấy tờ, cô đứng dậy, quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.

Bên ngoài, trời nắng vàng rực rỡ. Quỳnh hít một hơi thật sâu. Cô biết, từ hôm nay, cô không còn là người phụ nữ đứng sau lưng một Phó giám đốc nữa. Cô là chính mình – tự do, mạnh mẽ, và đủ bản lĩnh để bắt đầu lại.

Điện thoại rung, một tin nhắn từ số lạ:

“Em ngưỡng mộ chị. Nếu có dịp, em muốn mời chị hợp tác kinh doanh.”
Quỳnh khẽ cười. Có lẽ, đây mới là khởi đầu thực sự của cô.