Người ta nói, có những khoảnh khắc chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng lại thay đổi cả quãng đời còn lại. Đêm mưa hôm ấy, giữa tiếng mưa rơi lạnh lẽo và mùi hôi nồng nặc từ đống rác ven đường, một tỷ phú giàu có bỗng khựng lại. Bởi trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn đường, ông nhìn thấy… gương mặt của vợ mình trong một bức ảnh cũ, nằm ngay bên cạnh một đứa trẻ đang run rẩy co ro.
Trần Quang Minh, 58 tuổi, là một doanh nhân nổi tiếng trong giới bất động sản. Ông có tất cả: tiền bạc, quyền lực, danh tiếng. Nhưng trong tim ông vẫn còn một khoảng trống lớn – cái khoảng trống mà vợ ông, bà Lệ, đã để lại khi bà qua đời 15 năm trước vì bạo bệnh.
Từ ngày mất vợ, ông Minh lao đầu vào công việc, hiếm khi ra ngoài vào ban đêm. Nhưng hôm đó, vì một sự kiện từ thiện ở vùng ngoại ô, ông buộc phải lái xe một mình về thành phố giữa cơn mưa tầm tã.
Chiếc xe lướt qua những con đường vắng, bỗng ánh mắt ông bị hút về phía bên trái – nơi có một bãi rác lớn bên hông chợ. Ở đó, một bóng nhỏ xíu đang run rẩy, cuộn mình trong chiếc bao tải rách. Điều kỳ lạ hơn cả là ngay cạnh đứa trẻ là một tấm ảnh đã ố vàng, viền bị sờn, nhưng khuôn mặt trong ảnh… chính là bà Lệ – vợ ông.
Ông thắng gấp. Tiếng phanh ken két vang lên trong đêm mưa. Trái tim ông đập mạnh, không phải vì sự bất ngờ mà vì một cảm giác khó tả – như định mệnh đang kéo ông lại.
Ông bước xuống xe, đôi giày da lún sâu trong vũng nước bẩn. Mưa vẫn xối xả, ông tiến lại gần, cúi xuống nhặt tấm ảnh lên. Không thể nhầm được – đó chính là bức ảnh cưới của ông và bà Lệ, chụp cách đây hơn 30 năm.
Đứa trẻ – khoảng 5 tuổi – giật mình ngẩng lên. Đôi mắt to tròn nhưng đầy sợ hãi. Nó không nói gì, chỉ ôm chặt chiếc bao tải và cố lùi vào trong.
Ông Minh khẽ hỏi:
– Con tên gì? Sao lại ở đây?
Đứa bé im lặng, chỉ đưa tay nắm lấy bức ảnh mà ông đang cầm, như sợ bị mất đi vật quý nhất.
– Đây… là mẹ con à? – ông Minh cố gặng hỏi.
Đứa bé mím môi, rồi khẽ gật đầu.
Trái tim ông như thắt lại. Làm sao một đứa trẻ vô gia cư lại có ảnh của vợ ông? Và tại sao nó lại nói đó là mẹ nó?
Ông vội cởi áo khoác, quấn cho nó, rồi bế lên xe. Đứa bé lạnh ngắt, thân hình gầy đến mức ông có thể cảm nhận từng xương sườn qua lớp áo mỏng.
Suốt quãng đường về, đầu óc ông Minh rối bời. Nỗi nhớ vợ lại ùa về, hòa lẫn với sự tò mò và nghi hoặc. Liệu đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ, hay đằng sau đó là một câu chuyện mà ông chưa từng biết?
Khi về đến biệt thự, ông lập tức gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho đứa bé. Nó bị suy dinh dưỡng nặng, có dấu hiệu viêm phổi nhẹ, nhưng may mắn là chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Đêm ấy, ông Minh không ngủ được. Ông ngồi trong thư phòng, nhìn tấm ảnh đã cũ. Trên tấm ảnh, nụ cười của bà Lệ vẫn hiền hậu như ngày nào. Ánh mắt bà như đang nhìn sâu vào ông, như muốn nói: “Hãy cứu lấy nó…”.
Trong khoảnh khắc đó, ông đưa ra một quyết định – ông sẽ nuôi đứa trẻ này, dù cho sự thật phía sau có là gì đi nữa. Ông không biết rằng quyết định ấy sẽ mở ra một bí mật khiến ông vừa sững sờ, vừa nghẹn ngào.
Sáng hôm sau, khi đứa bé mở mắt, câu nói đầu tiên của nó đã khiến ông Minh gần như đánh rơi tách cà phê trên tay: “Mẹ bảo, nếu con gặp được chú trong ảnh, hãy nhờ chú chăm sóc con”.
Đứa bé tên là Hân. Giọng nó nhỏ và run, nhưng từng câu từng chữ như những mũi kim đâm vào trái tim ông Minh. Ông lấy bức ảnh cưới từ tối qua ra và hỏi:
– Con gặp bức ảnh này ở đâu?
Hân kể, mẹ nó đã mất cách đây một tháng vì bệnh. Trước khi mất, mẹ đưa cho Hân bức ảnh này và dặn rằng “người đàn ông trong ảnh sẽ giúp con”. Cả đời Hân chưa từng gặp người cha ruột, chỉ biết mẹ mình từng sống ở thành phố, làm giúp việc cho một gia đình giàu có, rồi rời đi khi mang thai.
Ông Minh nghe mà tim đập mạnh. Ông nhớ lại những năm tháng trước khi cưới bà Lệ, ông từng có một khoảng thời gian xa cách vì bà về quê chăm mẹ bệnh. Trong thời gian ấy, ông có thuê một vài người giúp việc cho gia đình lớn bên ngoại, và thoáng quen một cô gái trẻ tên Lan. Mọi ký ức như chắp nối lại, nhưng ông chưa dám kết luận gì.
Vài ngày sau, ông nhờ trợ lý tìm thông tin về mẹ của Hân. Hồ sơ bệnh viện cho thấy tên bà là Nguyễn Thị Lan, 45 tuổi. Khi nhìn tấm ảnh trong hồ sơ, ông Minh bàng hoàng – đó chính là cô gái năm xưa. Nỗi sững sờ lên đến đỉnh điểm khi kết quả xét nghiệm ADN cho thấy Hân… chính là con ruột của ông.
Ông Minh ngồi lặng hàng giờ. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh bà Lệ – vợ ông – và những năm tháng hôn nhân. Ông chợt nhận ra, có lẽ bà đã biết chuyện này từ lâu. Có thể đó là lý do bà Lệ giữ lại bức ảnh cưới và bằng cách nào đó, nó đã đến tay mẹ con Hân.
Trong sâu thẳm, ông tin rằng bà Lệ – người phụ nữ nhân hậu và bao dung – đã muốn ông tìm thấy đứa trẻ này, để bù đắp những gì năm xưa ông không làm được.
Từ hôm đó, Hân chính thức sống trong biệt thự. Ông Minh thuê gia sư, chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho nó. Ban đầu, Hân vẫn còn xa lạ và dè dặt, nhưng dần dần, tình cảm cha con lớn lên mỗi ngày.
Một buổi tối, khi hai cha con ngồi bên lò sưởi, Hân ngập ngừng hỏi:
– Cha… mẹ Lệ trên ảnh có phải là vợ của cha không?
Ông Minh khẽ gật đầu, mắt rưng rưng.
– Mẹ Lệ là người đã mang bức ảnh này đến với con. Nhờ mẹ, cha mới tìm thấy con.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Hân. Nó ôm chầm lấy ông, như thể sợ một ngày sẽ mất ông mãi mãi.
Ông Minh biết, cuộc đời mình từ đây đã sang một trang mới. Từ một tỷ phú cô độc, ông đã tìm thấy gia đình, tìm thấy lý do để sống không chỉ vì tiền bạc, mà vì tình yêu và trách nhiệm.
Và mỗi sáng, khi nhìn thấy nụ cười trong trẻo của Hân, ông lại thầm cảm ơn người vợ quá cố – người đã lặng lẽ sắp đặt để cha con họ tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập.