Đi công tác gặp vợ cũ bèn “tranh thủ một đêm”, sáng ra, tôi t/ê d/ại khi nhìn bên gối thấy một thứ…
Bảy năm trước, tôi và Mai ly hôn. Không vì phản bội, cũng chẳng vì hết yêu, mà vì những cãi vã nhỏ nhặt chất chồng. Khi ấy, tôi nóng nảy, ích kỷ, nghĩ rằng “thiếu nhau thì vẫn sống được”. Mai lặng lẽ ký đơn, mang theo vài bộ quần áo và biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Từ đó, tôi không còn gặp lại cô. Tin tức về Mai cũng như trôi vào khoảng không. Cho đến tháng trước, khi công ty cử tôi đi công tác ở Nha Trang.
Khách sạn sang trọng ven biển. Sau một ngày dài họp hành, tôi bước vào thang máy thì sững người: Mai đứng đó. Cô mặc váy xanh navy, tóc xoã nhẹ, ánh mắt hơi ngỡ ngàng nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười:
– Lâu quá rồi…
– Ừ… thật không ngờ lại gặp em ở đây.
Chúng tôi trò chuyện vài câu, mới biết cô cũng đi công tác. Khi thang máy đến tầng tôi, tôi ngập ngừng:
– Tối nay… mình uống gì đó nhé?
Mai nhìn tôi vài giây, khóe môi nhếch lên:
– Được.
Tối hôm đó, dưới ánh đèn vàng mờ, chúng tôi uống rượu và nói chuyện đến tận khuya. Lúc tiễn nhau về, bước chân tôi không rẽ sang phòng mình, mà đi theo cô. Không ai nói thêm lời nào, chỉ có cái ôm siết chặt và hơi thở gấp gáp.
Đêm ấy, mọi thứ diễn ra như một sự bù đắp – hoặc một lần yếu lòng. Tôi không nghĩ về quá khứ, cũng chẳng nghĩ về tương lai. Chỉ biết mình muốn giữ lấy cảm giác quen thuộc này lâu hơn một chút.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong ánh nắng dịu. Mai đã rời phòng. Trên gối, ở vị trí cô nằm tối qua, có hai tờ 500 nghìn gấp gọn gàng.
Tôi chết lặng. Hai tờ tiền nằm ngay ngắn như một lời nhắn không cần chữ. Cảm giác nhục nhã và cay đắng trào lên: “Hóa ra, với em, đêm qua chỉ đáng giá… một triệu đồng?”.
Tôi nhét tiền vào túi, định bụng sẽ ném vào sọt rác. Nhưng tối hôm đó, khi chuẩn bị rời khách sạn, lễ tân đưa tôi một phong bì:
– Có người gửi anh.
Bên trong là một tờ giấy với vài dòng chữ của Mai:
“Hai tờ 500 nghìn… là số tiền em đã dành dụm suốt một tháng khi mang thai để gửi cho mẹ anh, hôm anh bỏ đi. Khi ấy, bà bệnh nặng mà anh không hay biết. Em đưa số tiền đó để bà mua thuốc, nhưng bà nhất quyết nói sẽ trả lại anh sau. Trước khi mất, bà nhờ em đưa lại.
Em giữ nó suốt 6 năm, không biết nên trao vào tay anh thế nào. Đêm qua là lần đầu và cũng là lần cuối. Em không muốn mang theo bất kỳ món nợ nào, kể cả món nợ duy nhất bà để lại.”
Tôi đọc đến đây, tim như bị bóp nghẹt. Hình ảnh mẹ tôi trên giường bệnh hiện về, cùng với sự thật rằng suốt thời gian đó, tôi còn mải mê với cái tôi và sự tự ái ngu ngốc, để người phụ nữ từng yêu mình nhất gánh cả những điều vốn dĩ là trách nhiệm của tôi.
Tôi nhìn hai tờ tiền. Chúng không còn là “thù lao” như tôi nghĩ, mà là chứng tích cuối cùng của sự quan tâm… và cũng là lời vĩnh biệt không cần nói thành lời.
Đêm đó, tôi không ngủ nổi. Bởi đôi khi, điều khiến ta day dứt cả đời không phải là số tiền ấy… mà là lý do đằng sau nó.