Tôi và chồng cùng đến tham gia đại hội thể thao ở trường mẫu giáo của con trai. Cô giáo bình thường vốn lạnh lùng hôm nay bỗng trở nên nhiệt tình khác thường.

Ai mà ngờ được, một ngày đẹp trời đưa con đi dự đại hội thể thao ở trường mẫu giáo, tôi – một người mẹ “chính chủ” – lại phải chứng kiến cảnh con mình bị người khác giành gọi là “mẹ”.

Không phải giỡn chơi. Là thật đấy.

Và người đó, không ai khác, chính là cô giáo chủ nhiệm – người mà bình thường lạnh tanh như băng giá, bỗng dưng hôm nay cười toe toét như mùa xuân nở hoa. Mà nụ cười đó, lại dành cho… chồng tôi.

Còn tôi? Được dặn là “đừng vận động mạnh kẻo hỏng má baby”.

Xin lỗi, tôi không phải cái bình bông để trang trí. Tôi là mẹ của con tôi. Và hơn hết, tôi không phải loại người ngồi yên khi có ai đó mơ tưởng đến chồng mình – lại còn muốn giật luôn cả con mình.

Trò chơi này, đã đến lúc có người phải trả giá.

Sân thể thao của trường mẫu giáo hôm nay đông nghẹt người. Cha mẹ, ông bà, cả những đứa trẻ đầy hứng khởi chạy nhảy, cười đùa. Âm thanh náo nhiệt vang vọng giữa nắng sớm mùa thu.

Tôi và chồng – anh Hùng – nắm tay con trai nhỏ tên Húc, bước vào trường. Húc phấn khích, vừa nhảy chân sáo vừa khoe:
– Mẹ ơi, hôm nay con sẽ thắng chạy đua nha!
– Con thắng hay không không quan trọng. Quan trọng là con vui và nỗ lực hết mình – tôi xoa đầu con, mỉm cười.

Chồng tôi nhìn hai mẹ con, ánh mắt dịu dàng. Anh luôn là người chồng lý tưởng – ấm áp, chín chắn, yêu vợ con. Tôi không bao giờ nghi ngờ lòng anh. Nhưng, người đời thì đâu phải ai cũng biết điểm dừng.

Ngay khi chúng tôi đến khu vực đăng ký, thì cô giáo Hằng – giáo viên chủ nhiệm của lớp con – bước đến. Bình thường, cô ta luôn lạnh lùng, ít nói. Nhưng hôm nay, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt khiến tôi hơi cảnh giác.

– Chào anh chị, hôm nay đại hội thể thao đông vui quá ha! – giọng cô ta ngọt như đường phèn.

Tôi gật đầu lịch sự. Nhưng ngay sau đó, cô ta quay sang nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt… soi mói:
– Chị là mẹ bé Húc đúng không? Tôi thấy chị tiêm đầy má baby rồi, chắc là filler ấy nhỉ? Không nên vận động mạnh đâu nha, hỏng dáng!

Tôi sững người. Ánh mắt tôi chạm vào mắt cô ta, lạnh đi vài phần. Chồng tôi hơi nhíu mày, định lên tiếng nhưng tôi ngăn lại bằng cái nắm tay nhẹ. Không đáng. Trước mặt con, tôi không muốn làm lớn chuyện.

Tôi chỉ mỉm cười:
– Cảm ơn cô quan tâm. Nhưng tôi vẫn chạy nhanh hơn cô nghĩ đấy.

Cô ta cười, quay đi, nhưng tôi thấy rõ ràng – nụ cười ấy không dành cho tôi, mà cho chồng tôi. Ánh mắt như muốn nuốt trọn anh. Và rồi – điều khiến tôi nghẹn họng – là khi cô ta cúi xuống trước mặt con tôi và nói:

– Húc à, hôm nay thi xong, con muốn đi ăn kem với “mẹ” không?

Tôi đứng hình. Còn chồng tôi thì giật mình nhìn sang. Húc thì vô tư:
– Ơ… mẹ con ở đây nè?

Cô ta bật cười:
– À, cô giỡn chút thôi, con trai ngoan.

Nhưng tôi biết rõ – đó không phải là một trò đùa vô hại. Không ai gọi mình là “mẹ” với con của người khác mà chỉ đơn giản là đùa. Tôi đã quá lịch sự. Đến lúc này, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cô ta không chỉ nhắm vào chồng tôi – mà còn muốn chen vào cả mối quan hệ mẹ con thiêng liêng này.

Làm sao tôi có thể để yên?

Phần thi đầu tiên bắt đầu – chạy tiếp sức giữa các nhóm phụ huynh. Tôi vẫn đăng ký. Dù “má baby” hay “filler”, tôi vẫn là một người mẹ – và tôi không định thua.

Khi tên tôi được gọi, cô Hằng lại gần, đưa cho tôi dây buộc cổ tay.

– Chị chắc chứ? Không sợ bị lệch má à?

Tôi cười, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
– Không sao. Tôi tiêm bằng ý chí mà, không dễ vỡ vậy đâu.

Khi cuộc thi bắt đầu, tôi thấy cô ta đứng ngoài đường chạy, cổ vũ – nhưng không phải cho tôi, mà cho chồng tôi, người đang đứng đầu đường đua bên đội khác.

– Anh Hùng cố lên! Cố lên nào!

Tôi nghiến răng. Cô ta gọi tên chồng tôi bằng giọng như tình nhân cũ gặp lại.

Cả cuộc thi, tôi chạy hết mình, từng bước chân là từng giây trút bỏ bực tức. Khi về đích, tôi thở dốc, nhưng thấy rõ ánh mắt Húc sáng rực:
– Mẹ ơi! Mẹ giỏi quá! Con sẽ kể với các bạn mẹ chạy nhanh như siêu nhân luôn!

Tôi ôm con vào lòng. Khoảnh khắc ấy, tôi biết – tôi không thể để ai chen chân vào gia đình nhỏ này.

Kết thúc chương trình, tôi cố tình nán lại cùng chồng và con. Cô Hằng tiến đến, trên tay là tấm ảnh chụp lúc thi đấu.

– Anh Hùng nè, tấm này đẹp lắm, em gửi riêng cho anh nha. Anh cho em số điện thoại được không?

Tôi đứng dậy, giành lấy bức ảnh, giọng tôi bình thản nhưng lạnh băng:

– Số điện thoại của chồng tôi ấy à? Tôi nghĩ không cần đâu. Nếu cô thích ảnh đến thế, tôi sẽ in cho cô cả album – chứ không phải một tấm.

Cô ta cứng người. Tôi nói tiếp:
– À, còn chuyện gọi mình là “mẹ” của con tôi. Lần sau, nếu cô nhầm nữa, tôi sẽ báo hiệu trưởng là cô đang gây ảnh hưởng tâm lý cho trẻ. Làm giáo viên mầm non mà không hiểu giới hạn là điều nguy hiểm nhất.

Chồng tôi nắm lấy tay tôi. Ánh mắt anh đầy tự hào.
– Em nói đúng. Gia đình mình là duy nhất. Anh xin lỗi vì để em khó chịu.

Tôi mỉm cười. Húc ôm lấy cả hai:
– Mẹ là nhất. Bố là nhì. Cô Hằng là… giáo viên.

Tôi bật cười.

Cô Hằng đứng đó, mặt tái đi, môi mím chặt. Trò chơi đã kết thúc.

Một tuần sau đại hội thể thao, không khí trong nhà vẫn vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không lạ gì kiểu người như cô Hằng. Những người như cô ta – một khi đã có mục tiêu – sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Và đúng như tôi dự đoán.

Chiều thứ Ba, lúc đón Húc về, tôi thấy con hơi lạ. Thằng bé không chạy ra như mọi ngày mà bước ra chậm rãi, đôi mắt ngập ngừng, miệng mím chặt.

Tôi cúi xuống hỏi:
– Có chuyện gì vậy con trai?

Húc lưỡng lự:
– Mẹ ơi… Cô Hằng nói nếu con ngoan, cô sẽ làm “mẹ thứ hai” của con. Cô còn bảo, mẹ bận làm đẹp nên để cô chăm con ở trường cũng được…

Tim tôi chùng xuống, như có ai ném tảng đá vào lòng. Tôi nắm tay con thật chặt.

– Cô Hằng nói thế ở lớp à? Có bạn nào nghe không?

– Có bạn Bi với bạn Na cũng nghe. Cô còn bảo mẹ con hay vắng mặt nên cô thương con lắm…

Tôi thở dài, bình tĩnh nói:

– Húc à, chỉ có một mẹ thôi. Là mẹ đã sinh ra con, chăm con từ ngày bé đến giờ. Ai khác nói gì, con nhớ, chỉ nghe theo trái tim mình, được không?

Húc gật đầu. Nhưng tôi biết – đây không còn là chuyện cá nhân nữa. Là cô ta đang gieo rắc thông điệp sai lệch cho trẻ, gây rối mối quan hệ giữa mẹ và con. Một giáo viên mầm non mà làm điều đó thì không thể chấp nhận.

Tối hôm đó, tôi thu thập những tin nhắn của cô ta gửi vào Zalo nhóm lớp, những hình ảnh đặc biệt chỉ chụp riêng chồng tôi, những câu bình luận vu vơ nhưng mang tính ám chỉ mối quan hệ “đặc biệt”. Tôi chụp lại bằng chứng, lưu lại lời kể của con.

Tôi không chờ lâu. Sáng hôm sau, tôi đến trường, hẹn gặp ban giám hiệu.

Căn phòng họp yên tĩnh, chỉ có tôi, hiệu trưởng – cô Lan, và cô Hằng. Khi thấy tôi xuất hiện cùng tập hồ sơ, ánh mắt cô Hằng có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Cô Lan mở lời:

– Chị có điều gì muốn phản ánh?

Tôi mở tập tài liệu, đưa từng tờ một ra bàn.

– Tôi không đến đây để tranh giành ai. Tôi đến để bảo vệ con trai tôi và những đứa trẻ khác khỏi việc bị thao túng tâm lý bởi một giáo viên không có ranh giới nghề nghiệp.

Cô Lan nhìn qua giấy tờ, mắt nhíu lại khi đọc những đoạn tin nhắn và lời ghi âm từ lời kể của Húc. Tôi nói tiếp:

– Cô Hằng không chỉ công khai bày tỏ sự quan tâm đặc biệt đến chồng tôi – phụ huynh của học sinh – mà còn nói những điều có thể khiến trẻ nhầm lẫn vai trò cha mẹ. Cô ấy bảo mình là “mẹ thứ hai”, nói mẹ ruột bận làm đẹp, nói cô ấy thương con tôi hơn.

Cô Lan quay sang cô Hằng, sắc mặt nghiêm nghị:
– Cô Hằng, những điều này có đúng không?

Cô Hằng cười nhẹ, vuốt tóc:
– Chị ấy đang hiểu sai. Em chỉ đùa vui với trẻ thôi. Mối quan hệ giữa em với bé Húc rất thân thiết…

Tôi lạnh giọng:

– Cô không được phép “đùa” bằng danh xưng của tôi. Trẻ con không hiểu rõ ranh giới. Nếu ai cũng có thể nói mình là “mẹ”, thì còn gì thiêng liêng cho mối quan hệ ruột thịt nữa?

Cô Lan gật đầu, rồi nói cứng rắn:

– Đây là vấn đề nghiêm trọng. Tôi sẽ tạm đình chỉ công tác cô Hằng trong 7 ngày để chờ kết quả điều tra nội bộ. Trong thời gian này, cô không được phép tiếp xúc riêng với học sinh hay phụ huynh.

Cô Hằng giật mình:

– Cô Lan! Em làm gì sai đâu? Chỉ là phụ huynh này nhạy cảm quá mức…

Tôi đứng dậy, nhìn cô lần cuối:

– Không ai có quyền bước vào giữa mẹ và con tôi. Dù cô có khéo léo, ngọt ngào hay dùng chiêu trò nào đi nữa – cũng sẽ không thay đổi được điều đó. Và nếu cô còn cố tình mượn danh giáo viên để thao túng cảm xúc trẻ, tôi sẽ gửi đơn lên Phòng Giáo dục. Đây là cảnh cáo cuối cùng.

Tôi bước ra khỏi phòng, lòng nhẹ nhõm. Bầu trời hôm đó có nắng nhẹ, như lòng tôi sau cơn giông.