Họ tưởng rằng tôi sẽ cam ch/ịu khi bồ của chồng xuất hiện và mang th-ai. Cả nhà chồng đã họp lại, é/p tôi l;y h;ôn. Nhưng tôi chỉ buông một câu nói nhẹ nhàng, đủ để khiến họ t-ái m-ặt, không thốt nên lời…

Người ta bảo, khi đàn bà bị phản bội, có hai cách để phản ứng: một là khóc lóc, níu kéo; hai là buông tay trong giận dữ. Nhưng tôi đã chọn một cách khác – nhẹ nhàng, bình thản, nhưng đủ để khiến cả căn phòng im bặt… và để họ hiểu rằng, tôi chưa bao giờ là kẻ yếu đuối như họ nghĩ.

Tôi và anh cưới nhau được 7 năm, có một bé gái 5 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi vốn bình lặng, hoặc ít nhất, tôi đã tin là như vậy. Cho đến ngày tôi nhận được tin nhắn ẩn danh: “Chồng chị có người mới rồi, cô ấy đang mang thai.”

Ban đầu, tôi nghĩ đó là trò đùa ác ý. Nhưng một phần trong tôi bắt đầu nghi ngờ khi để ý anh thường về muộn, điện thoại thì luôn úp màn hình xuống, mật khẩu thay đổi liên tục.

Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Anh không về nhà, lấy lý do đi công tác gấp. Nhưng một người bạn thân vô tình bắt gặp anh đi cùng một cô gái trẻ, tay trong tay, vào bệnh viện. Cô ấy bụng đã nhô lên rõ rệt.

Tôi im lặng. Không làm ầm. Không tra hỏi. Bởi tôi biết, nếu một người đã muốn phản bội, thì mọi lời giải thích chỉ là bao biện.

Một tuần sau, gia đình chồng gọi tôi tới “họp”. Căn phòng khách nhà ba mẹ chồng hôm đó đông đủ: ba mẹ chồng, chồng tôi, và… cô gái kia. Cô ta ngồi sát anh, một tay ôm bụng, ánh mắt vừa tỏ vẻ ái ngại, vừa như thách thức.

Mẹ chồng ho nhẹ, mở lời:
– Con à, chuyện hôm nay… mong con bình tĩnh. Cô Lan (chỉ vào cô gái) đang mang thai. Chúng ta không thể để đứa trẻ sinh ra mà không có cha.

Ba chồng tiếp lời:
– Chúng ta nghĩ, cách tốt nhất là con và thằng Hùng ly hôn. Như vậy mọi chuyện sẽ rõ ràng, đứa bé cũng có gia đình đầy đủ.

Tôi nhìn từng gương mặt trong phòng. Không ai hỏi cảm giác của tôi. Không ai nói về con gái tôi. Họ chỉ nói về “đứa bé kia” – sản phẩm của sự phản bội.

Chồng tôi khẽ nói:
– Anh xin lỗi… nhưng anh muốn chịu trách nhiệm với mẹ con cô ấy.

Tôi nghe tim mình nhói lên, nhưng khóe môi lại khẽ cong. Lạ thay, tôi không rơi nước mắt.

Tôi hỏi:
– Vậy… còn trách nhiệm với con gái anh thì sao?

Anh im lặng. Cả phòng im lặng.

Họ tưởng rằng tôi sẽ gào khóc, cầu xin. Nhưng tôi chỉ ngồi thẳng lưng, uống ngụm trà, rồi nói một câu khiến cả nhà chồng chết lặng:
– Nếu mọi người nghĩ tôi sẽ nhường chồng mình để anh ấy “chịu trách nhiệm” với người khác, thì xin lỗi… tôi không có thói quen dọn sẵn mâm cơm cho kẻ đã ăn vụng.

Không khí như đông cứng. Cô gái trẻ tái mặt, còn mẹ chồng thì nuốt khan. Tôi đứng dậy, khoan thai:
– Tôi không phản đối việc anh làm cha. Nhưng đã là cha, thì phải làm trọn vẹn với tất cả các con mình. Còn hôn nhân này… để tôi quyết định.

Tôi rời khỏi căn nhà ấy, để lại phía sau những ánh mắt bối rối. Tôi biết, trận chiến thật sự mới chỉ bắt đầu…

Ai cũng nghĩ tôi sẽ ra đi tay trắng. Nhưng đôi khi, sự im lặng và kiên nhẫn lại là con dao sắc nhất – không cần vung lên, vẫn khiến kẻ khác phải lùi bước.

Sau buổi “họp gia đình” hôm đó, tôi dành thời gian cho bản thân và con gái. Tôi không vội ký đơn ly hôn như họ mong. Tôi tìm luật sư, âm thầm thu thập bằng chứng ngoại tình: ảnh chụp, tin nhắn, giấy siêu âm có tên chồng.

Luật sư nói với tôi:
– Chị có đầy đủ bằng chứng. Nếu ly hôn, chị sẽ được quyền nuôi con và phần lớn tài sản, vì chồng chị vi phạm nghiêm trọng nghĩa vụ hôn nhân.

Tôi mỉm cười. Không phải tôi tham lam, nhưng tôi muốn mọi thứ rõ ràng, để con tôi không bị thiệt thòi.

Trong thời gian ấy, chồng tôi bắt đầu thấy bất an. Cô gái kia thì gọi điện cho tôi, giọng lộ vẻ hả hê:
– Chị ký nhanh đi, tôi và anh ấy còn làm đám cưới.

Tôi chỉ đáp:
– Em cứ chờ đi.

Hai tháng sau, tôi yêu cầu gia đình chồng họp lại. Lần này, tôi mang theo một tập hồ sơ dày. Tôi đặt nó lên bàn, chậm rãi:
– Đây là bằng chứng ngoại tình của anh Hùng. Đây là đơn ly hôn tôi đã ký sẵn. Nhưng trước khi nộp, tôi muốn mọi người biết điều kiện của tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng:
– Anh sẽ phải sang tên căn nhà đang ở cho con gái chúng ta. Anh sẽ chu cấp đầy đủ hàng tháng, kể cả khi tái hôn. Nếu không, tôi sẽ nộp đơn ra tòa và anh sẽ mất nhiều hơn thế.

Không ai nói gì. Ba chồng cau mày, mẹ chồng nhìn xuống, còn cô gái kia thì đỏ bừng mặt. Chồng tôi khẽ gật, vì anh biết tôi không hề đùa.

Tôi đứng lên, nói câu cuối:
– Tôi không giữ người đã phản bội. Nhưng tôi sẽ giữ quyền lợi của con mình.

Rồi tôi ra về, lòng nhẹ nhõm. Ly hôn không phải thất bại. Đó là khi ta dám rời bỏ thứ không còn xứng đáng, và vẫn ngẩng cao đầu.

Một năm sau, tôi và con gái sống trong căn nhà ấy. Tôi mở một tiệm nhỏ, tự nuôi mình và con. Người ta vẫn đồn về “câu nói khiến cả nhà chồng tái mặt” hôm ấy. Nhưng với tôi, điều quan trọng nhất là con tôi lớn lên trong tình yêu thương, và tôi – vẫn là chính tôi, không bị khuất phục.