“Có những lúc, chỉ một cánh cửa khép lại cũng đủ để mở ra cả một sự thật mà mình không ngờ tới.”
Tôi vừa đặt chân về đến cổng nhà thì trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt mưa rào rạt rơi xuống mái tôn, mùi đất ẩm bốc lên ngai ngái. Tay vẫn còn cầm túi gạo và vài nhánh hành lá để nấu cháo cho chồng – người đã nằm liệt giường hơn 3 tháng nay sau tai nạn giao thông – tôi chỉ mong mau vào nhà, bật bếp, để anh có bát cháo nóng.
Suốt hơn hai tiếng trước đó, tôi ở khách sạn cùng sếp để bàn bạc kế hoạch kinh doanh mới. Nghe qua thì thấy lạ, nhưng sếp tôi là nữ, lớn tuổi, coi tôi như em gái. Công ty đang gặp khó, tôi vừa phải chăm chồng vừa kiếm tiền nên đành nhận thêm việc, tận dụng mọi cơ hội. Khách sạn không phải nơi vui vẻ gì với tôi – nó là nơi kín đáo để làm việc mà không bị gián đoạn.
Vừa tra chìa khóa vào cửa, điện thoại trong túi rung bần bật. Tôi liếc xuống màn hình – thông báo từ ngân hàng: “Tài khoản của bạn vừa nhận được 5.000.000 VND”.
Chưa kịp ngạc nhiên, lại một tin nhắn khác: “Bạn vừa nhận được 3.000.000 VND”.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, con số cứ nhảy liên tục: 1 triệu, 2 triệu, 5 triệu… Tim tôi đập thình thịch.
Tôi đẩy cửa bước vào. Ánh sáng trong nhà hắt ra từ phòng ngủ, tiếng quạt máy vẫn quay đều. Chồng tôi nằm yên trên giường, nhưng ánh mắt anh sáng lạ thường. Bên cạnh là chiếc điện thoại đặt trên giá đỡ, màn hình vẫn mở ứng dụng… livestream?
Tôi tiến lại gần. Anh nhìn tôi, nụ cười nở trên khuôn mặt gầy gò:
– Em về rồi à? Anh đang… hát cho mọi người nghe.
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại: hàng trăm người đang xem, thả tim, gửi lời chúc. Phía bên phải là danh sách những khoản “donate” – tiền ủng hộ – cứ nhảy lên liên tục. Những cái tên lạ hoắc, từ khắp mọi nơi.
Anh hát không hay, giọng khàn, nhưng tràn đầy cảm xúc. Trong phần giới thiệu, anh viết:
“Tôi là một người chồng đang cố gắng giúp vợ mình bớt vất vả. Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện và tiếng hát của tôi.”
Tôi lặng người. Bao ngày qua tôi nghĩ anh chỉ nằm đó, bất lực và chán nản. Nhưng hóa ra, trong những giờ tôi đi làm, anh đã tìm cách góp chút gì đó cho gia đình – bằng giọng hát run run và câu chuyện chân thật.
Mắt tôi cay xè. Tôi quay sang bếp, đặt gói gạo xuống, mà tay vẫn run vì xúc động. Mưa ngoài trời rơi nặng hạt hơn, nhưng trong căn nhà nhỏ, tôi cảm nhận được hơi ấm lạ kỳ.
“Có những người chưa từng gặp mặt, nhưng lại có thể khiến trái tim mình tin vào điều tốt đẹp.”
Đêm hôm đó, sau khi anh kết thúc buổi livestream, tôi giúp anh chỉnh lại gối, đắp chăn. Anh mệt, nhưng ánh mắt vẫn sáng như đứa trẻ vừa đạt được điều mình mong muốn.
– Anh định làm chuyện này từ bao giờ vậy? – tôi hỏi nhỏ.
– Từ hôm thấy em thức đến 2-3 giờ sáng để làm thêm, anh nghĩ mình không thể chỉ nằm đây. Anh xem mấy video của người khuyết tật livestream hát kiếm tiền, rồi học theo. Ban đầu chẳng ai xem, nhưng rồi có một chị ở tận Đà Nẵng nghe, chia sẻ câu chuyện của mình lên mạng… và mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tôi mở điện thoại, đọc lại những lời nhắn trong phần bình luận:
“Cố lên anh nhé, gia đình anh sẽ vượt qua được!”
“Em gửi chút quà, mong anh chị sớm ổn định”
“Anh hát hay lắm, hát nữa đi!”
Đa số đều là người lạ, nhưng có một vài cái tên quen – đồng nghiệp cũ của tôi, bạn học cấp 3, cả cô hàng xóm đã lâu không gặp. Họ không nói ra, chỉ lặng lẽ gửi chút tiền và lời động viên.
Suốt một tuần sau đó, số tiền ủng hộ vẫn về đều. Không phải con số lớn lao – vài trăm nghìn, có khi chỉ vài chục nghìn – nhưng nó chứa đựng thứ mà tiền không thể đo đếm: niềm tin. Tôi nhận ra, giữa thế giới ồn ào, vẫn còn nhiều người sẵn sàng mở lòng với câu chuyện của một gia đình nhỏ.
Một buổi tối, khi tôi chuẩn bị tắt máy, có tin nhắn từ một tài khoản lạ:
“Tôi cũng từng bị tai nạn, nằm liệt một năm. Thấy anh hát, tôi nhớ lại mình đã được mọi người giúp đỡ thế nào. Nay tôi gửi lại chút gì đó cho anh chị.”
Tôi đọc mà lặng đi. Hóa ra, lòng tốt cũng giống như vòng tròn – bạn trao đi, nó sẽ quay lại, vào lúc bạn không ngờ nhất.
Bây giờ, mỗi tối tôi không còn phải tất bật làm thêm đến khuya nữa. Thay vào đó, tôi ngồi cạnh chồng, phụ anh chỉnh máy, đọc bình luận, thỉnh thoảng góp giọng hát. Những giây phút đó, dù mệt mỏi, tôi lại thấy cuộc sống mình không chỉ là chuỗi ngày gồng gánh, mà là một hành trình hai người cùng cố gắng.
Mưa lại rơi ngoài hiên, nhưng trong lòng tôi là cả một khoảng trời trong trẻo. Và tôi biết, dù tương lai còn nhiều thử thách, chúng tôi vẫn sẽ đi cùng nhau – với niềm tin được góp nhặt từ những con người xa lạ mà hóa ra, lại gần gũi vô cùng.