Hồng, 33 tuổi, là một nhân viên văn phòng điềm đạm, có một mái ấm nhỏ mà ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Chồng cô – anh Phong – là kỹ sư điện tử, thường xuyên đi công tác xa nhà. Họ có một cậu con trai 6 tuổi kháu khỉnh và một căn nhà khang trang ở khu ngoại ô yên tĩnh.
Do công việc bận rộn và không có người thân hỗ trợ, hai vợ chồng thuê một người giúp việc – chị Mai – về trông nhà và chăm sóc con cái khi Hồng đi làm. Mai là một người phụ nữ quê miền Tây, góa chồng sớm, đưa con gái nhỏ tên Bé Na lên thành phố kiếm sống. Bé Na năm nay chỉ mới gần 3 tuổi, ngoan ngoãn và rất quấn bố Hồng.
Tất cả vẫn yên ả trôi qua như bao gia đình khác, cho đến một ngày…
Trong một buổi tối, khi Hồng đang sắp xếp lại tủ ảnh gia đình cũ để in ảnh mới treo phòng khách, cô vô tình thấy một tấm ảnh chụp chồng mình năm 4 tuổi – lúc ấy anh Phong có đôi mắt dài, đuôi mắt xếch nhẹ, mũi cao, gương mặt sáng sủa đến lạ.
Nhưng điều khiến Hồng chết lặng là khi ánh mắt cô lướt đến gương mặt Bé Na – con của chị giúp việc. Cô bé… giống hệt anh Phong khi còn nhỏ. Không chỉ là nét mặt – mà cả nụ cười, đôi mắt và cách nghiêng đầu khi cười toe toét.
Ban đầu, Hồng gạt đi ngay ý nghĩ đó. Cô tự trấn an bản thân rằng có nhiều người trùng nét, trẻ con lại hay giống người lớn. Nhưng sự nghi ngờ – một khi đã trỗi dậy, rất khó để dập tắt.
Những ngày sau đó, Hồng bắt đầu để ý kỹ hơn. Phong hay chơi với Bé Na, có khi còn bế ẵm, hôn trán bé một cách trìu mến – điều mà anh thường không làm với những đứa trẻ khác. Khi đi làm về mệt, Phong không ôm con trai đầu lòng mà lại cúi xuống xoa đầu bé gái con giúp việc.
Những biểu hiện nhỏ ấy, nếu không có nghi ngờ ban đầu, có lẽ Hồng sẽ bỏ qua. Nhưng giờ đây, từng cái liếc mắt, từng cử chỉ thân mật – lại như một nhát dao cứa vào lòng cô.
Một đêm khi chồng đi công tác, Hồng quyết định âm thầm lấy mẫu tóc của Bé Na và cả con trai mình để đi xét nghiệm ADN. Cô nói với bản thân rằng: “Chỉ là để dập tắt hoài nghi, rồi thôi…”
Ngày cầm kết quả xét nghiệm, Hồng như chết đứng…
Bé Na – không phải con của chị giúp việc như cô vẫn nghĩ. Cô bé ấy… là CON GÁI RUỘT của chồng cô – Phong.
Tờ giấy xét nghiệm run lên trong tay Hồng, nước mắt trào ra không ngừng. Cô không thể tin nổi rằng người chồng đầu ấp tay gối, người đàn ông luôn tỏ ra là trụ cột đàng hoàng lại giấu cô một bí mật lớn đến thế.
Câu hỏi lớn hơn nữa là: Chị giúp việc Mai là ai? Là nhân tình? Hay chỉ là “vật thế thân” cho một bí mật còn lớn hơn nữa?
Sau vài đêm mất ngủ, Hồng quyết định đối diện với chị Mai – người giúp việc vẫn chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong một buổi sáng chủ nhật, khi chỉ còn hai người phụ nữ trong nhà, Hồng nhẹ nhàng hỏi:
– Chị Mai này… Bé Na là con chị ruột đúng không?
Mai thoáng khựng lại, bàn tay đang gọt trái cây cũng ngừng lại giữa chừng. Nhưng chị gật đầu:
– Dạ… đúng… Bé là con em.
Hồng nhìn thẳng vào mắt chị:
– Nhưng không phải con chị với chồng quá cố… Bé là con của Phong – chồng tôi.
Không khí như đóng băng. Mai buông con dao xuống, bật khóc. Chị ngồi thụp xuống nền nhà như không còn chút sức lực nào, nức nở:
– Em xin lỗi… Em không bao giờ có ý định phá hoại gia đình chị…
Hóa ra, ba năm trước, trong một chuyến công tác ở miền Tây, anh Phong bị tai nạn xe máy và được chị Mai – khi ấy đang làm y tá tại trạm xá xã – chăm sóc. Họ quen nhau trong vài tuần ngắn ngủi. Mai lúc đó mới ly hôn, cô đơn, còn Phong nói dối là chưa lập gia đình. Trong khoảnh khắc yếu lòng, họ đã đến với nhau.
Sau đó Phong trở về thành phố, cắt đứt liên lạc. Nhưng Mai đã mang thai. Vì hoàn cảnh khó khăn, chị không dám phá thai, đành sinh con và một mình nuôi bé.
Cái duyên trớ trêu là: khi chị Mai lên thành phố xin việc, thông qua trung tâm môi giới – chị lại được nhận vào chính nhà của Phong. Lúc đó chị không hề biết vì cái tên “Phong” quá phổ biến – mãi đến khi gặp lại anh mới vỡ lẽ. Nhưng chị đã cần công việc, cần tiền nuôi con, và quan trọng nhất: chị thấy Hồng – người vợ – là một người tử tế, hiền lành. Mai chọn im lặng.
Hồng ngồi lặng thinh nghe toàn bộ câu chuyện. Cô đau đớn đến nghẹt thở. Không biết nên giận chồng, giận chị Mai, hay giận cuộc đời vì sự trớ trêu quá cay nghiệt.
Phong sau đó cũng thừa nhận sai lầm, quỳ gối cầu xin tha thứ. Anh thú nhận chưa từng nghĩ sẽ gặp lại chị Mai – càng không ngờ đến việc cô ấy sẽ xuất hiện trong căn nhà này.
Nhưng với Hồng, mọi thứ đã thay đổi.
Cô không đuổi chị Mai ra khỏi nhà, cũng không ngăn cấm bé Na – cô bé vô tội – được gặp bố ruột. Cô chọn ly thân, và sau đó một năm, ly hôn.
“Tha thứ không có nghĩa là quên, nhưng là để mình được thanh thản.” – đó là lời cuối Hồng để lại khi rời khỏi căn nhà, dắt con trai sang một nơi khác.
Câu chuyện kết thúc không phải bằng sự đoàn tụ, mà bằng sự lựa chọn đầy bản lĩnh của người phụ nữ bị tổn thương – nhưng không để vết thương ấy hủy hoại cuộc đời mình.