Mẹ vợ cũ gọi điện hỏi vay 50 triệu, tôi lập tức chuyển cho bà cả trăm triệu, về nhà liền nhận cái kết ph:ũ ph:à:ng

Mẹ vợ cũ gọi điện hỏi vay 50 triệu đồng. Không hỏi lý do, Thiện lập tức chuyển hẳn 100 triệu. Anh nghĩ mình làm điều đúng đắn, nhưng khi về nhà thì cái kết khiến anh chết lặng.

Chiều thứ Bảy, khi đang ở văn phòng hoàn thiện nốt dự án cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, điện thoại của Thiện rung lên. Màn hình hiện số lạ, nhưng trực giác mách bảo anh rằng cuộc gọi này sẽ không bình thường. Anh bắt máy, giọng nói bên kia lập tức khiến tim anh lặng đi nửa nhịp:

“Thiện à… mẹ đây, mẹ Lành… Mẹ xin lỗi vì gọi cho con lúc này, nhưng… mẹ có thể nhờ con một việc được không?”

Mẹ vợ cũ. Người mà anh từng kính trọng như mẹ ruột. Người từng nắm tay anh khóc trong đám cưới, rồi lặng lẽ tiễn anh khi cuộc hôn nhân với con gái bà, Uyên, đổ vỡ cách đây hơn hai năm.

Bà Lành không vòng vo: “Mẹ cần vay 50 triệu. Gấp. Mẹ không còn biết trông cậy vào ai khác.”

Thiện không hỏi lý do. Không mặc cả. Không trì hoãn. Chỉ nói:
“Mẹ gửi số tài khoản đi. Con chuyển liền.”

Mười phút sau, anh chuyển 100 triệu.

Khi cô kế toán gọi hỏi lại “Anh gửi nhầm à?” anh chỉ cười nhạt:
“Không. Tôi biết tôi đang làm gì.”

Hơn hai năm sau ly hôn, Thiện đã đi qua đủ các cung bậc cảm xúc: hận, tiếc nuối, rồi bình thản. Anh không còn oán trách Uyên, dù chính cô là người đơn phương ly hôn, nói rằng “em ngột ngạt trong cuộc sống quá chỉn chu của anh.” Thiện khi ấy chỉ biết câm lặng.

Thứ duy nhất khiến anh day dứt là mất đi gia đình bên vợ. Mẹ Lành từng thương anh như con ruột. Sau ly hôn, bà không trách anh một câu. Chỉ lặng lẽ cắt liên lạc, để con gái được yên ổn.

Cuộc gọi ngày hôm nay giống như một cánh cửa cũ bất ngờ hé mở. Với Thiện, đó không chỉ là việc giúp đỡ về tiền bạc. Đó là một hành động chuộc lỗi – với chính quá khứ của anh.

Chiều hôm đó, Thiện về nhà với tâm trạng nhẹ nhõm, xen lẫn hy vọng. Anh thầm mong bà Lành sẽ hiểu, sẽ thấy anh vẫn là người đáng tin cậy. Biết đâu, đâu đó trong trái tim Uyên, cũng có một tia nhớ về anh?

Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế.

9 giờ tối. Anh vừa mở cửa căn hộ thì thấy Hương – vợ hiện tại của anh – đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, mặt lạnh như băng.

“Anh có gì muốn nói với em không?” cô hỏi.

Thiện nhíu mày.
“Ý em là gì?”

Hương giơ điện thoại, trong đó là tin nhắn chuyển khoản từ tài khoản chung của hai vợ chồng: 100 triệu, gửi đến tài khoản mang tên Trần Thị Lành.

“Em phải hỏi ba lần ngân hàng mới xác nhận đây là… mẹ vợ cũ của anh.”

“Mẹ của Uyên bị khó khăn. Mẹ gọi nhờ, anh không thể làm ngơ.”

“Anh không hỏi em một câu? Không cần lý do? Và gửi gấp đôi số tiền người ta xin?”

Thiện cứng họng. Nhưng Hương chưa dừng lại:

“Anh nói anh đã dứt với quá khứ. Nhưng người cũ vừa gọi, anh lập tức vung cả trăm triệu như một kẻ bị thôi miên. Em hỏi thật: nếu Uyên cần, anh có dám đem sổ đỏ đi cắm không?”

Thiện cứng đờ. Một lần nữa, anh nhận ra: lòng tốt không phải lúc nào cũng được nhìn nhận như anh nghĩ.

“Em đang quá lời. Anh giúp mẹ của một người từng gọi anh là con. Không phải giúp người cũ.”

“Vậy còn em thì sao? Em là vợ anh, người sống với anh mỗi ngày. Nhưng anh đặt người cũ trên cả sự tin tưởng giữa hai vợ chồng? Không một lời hỏi, không một phút suy nghĩ?”

Không khí đặc quánh như có thể cắt ra bằng dao. Thiện chưa kịp giải thích gì thêm, Hương đứng dậy, lặng lẽ vào phòng, đóng cửa.

Thiện ngồi lại phòng khách, nhìn tin nhắn xác nhận chuyển khoản trên điện thoại. Một dòng chữ lạnh lùng. Một quyết định cảm tính. Một cái giá đắt…

Cả đêm đó, Thiện không ngủ. Anh ngồi trong phòng khách, lưng tựa vào ghế, mắt nhìn vào khoảng không. Mỗi câu nói của Hương như đang tua lại trong đầu anh, lạnh lùng và sắc lẹm.

Anh không nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Nhưng đúng là anh đã sai: anh không nói trước với vợ, anh hành động theo cảm tính, và tệ nhất là… anh không hỏi lý do vì sao mẹ vợ cũ lại cần vay gấp tiền như thế.

Sáng hôm sau, Hương đi làm sớm, không để lại lời nào. Căn nhà vắng ngắt, như chính mối quan hệ giữa họ lúc này.

Thiện cầm điện thoại, bấm số của mẹ Lành. Anh cần nghe chính bà nói rõ mọi chuyện.

Chuông đổ dài. Một lúc lâu sau, bà mới bắt máy, giọng khàn đục như người mới khóc:

“Alo… Thiện đấy à?”

“Dạ, là con. Mẹ… có thể cho con biết, mẹ dùng số tiền đó để làm gì không?”

Im lặng. Một khoảng dài. Rồi bà Lành thở ra:

“Thiện à… mẹ xin lỗi. Mẹ không nên gọi cho con. Nhưng lúc đó mẹ rối quá. Mẹ không ngờ con lại gửi nhiều đến vậy…”

“Mẹ, con không trách gì cả. Con chỉ muốn biết… thật ra đã có chuyện gì xảy ra?”

Giọng bà chùng xuống:
“Là… Uyên.”

Tim Thiện như ngừng đập một nhịp.

“Uyên sao rồi ạ?”

“Nó vướng vào nợ. Vay online, tín dụng đen. Ban đầu chỉ là vài chục triệu. Giấu mẹ. Giờ thì lên tới gần 400 triệu. Người ta đến tận nhà, đập phá, đe dọa mẹ. Mẹ sợ quá nên mới… gọi cho con.”

Thiện ngồi lặng. Anh không ngờ cô gái từng kiêu hãnh, mạnh mẽ ấy lại rơi vào tình cảnh này. Nhưng đồng thời, trong lòng anh trào lên một nỗi giận âm ỉ.

“Vậy số tiền con gửi… là để trả nợ cho Uyên?”

“Mẹ chỉ dám đưa cho tụi nó 50 triệu để xin khất. Còn lại mẹ giữ phòng thân. Mẹ sợ Uyên sẽ lại lén vay nữa. Nó hoảng loạn rồi, đầu óc không tỉnh táo…”

“Cô ấy có biết con là người đã giúp không?”

“Không. Mẹ không nói. Mẹ hứa với nó là lo được. Mẹ sợ nếu nó biết là con, nó sẽ lại tìm đến con…”

Câu nói ấy như giáng một cú mạnh vào lồng ngực Thiện. Anh im lặng một hồi lâu, rồi chỉ nói:

“Con hiểu rồi. Mẹ giữ sức khỏe. Con không trách mẹ đâu.”

Chiều hôm đó, Thiện quyết định về nhà sớm. Anh tự tay chuẩn bị bữa tối. Một điều mà lâu lắm rồi anh không làm. Khi Hương về, cô vẫn im lặng, ánh mắt phòng thủ.

Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi đưa ra một tờ giấy: sao kê ngân hàng, chi tiết chuyển khoản, và một bản ghi chú anh viết tay, kể toàn bộ cuộc nói chuyện với mẹ Lành.

Cuối cùng, anh nhìn vợ, giọng trầm tĩnh:

“Anh biết anh đã sai khi không nói với em trước. Nhưng anh muốn em hiểu: đó không phải vì anh còn tình cảm với Uyên. Mà vì anh nợ mẹ cô ấy một sự kính trọng. Và anh sợ, nếu không giúp, mẹ ấy sẽ lâm nguy.”

Hương lặng người khi đọc đến đoạn: Uyên nợ tín dụng đen, số tiền lên tới 400 triệu. Mẹ Lành bị đe dọa.

“Em cứ nghĩ… anh vì người cũ.”

“Anh không phủ nhận, anh từng yêu, từng tổn thương. Nhưng hiện tại của anh là em. Và anh không muốn em chịu thiệt thòi vì quá khứ của anh.”

“Anh vẫn chuyển 100 triệu… chỉ vì cảm xúc, đúng không?”

“Vì cảm xúc, nhưng là cho một người mẹ già đang tuyệt vọng. Không phải để níu kéo gì cả. Em có thể giận anh, nhưng xin đừng nghĩ anh phản bội.”

Hương im lặng. Một lát sau, cô nói nhỏ:

“Nếu em là mẹ, em cũng sẽ làm thế.”

Lần đầu tiên sau hai ngày, Hương mỉm cười.

Hai tuần sau, mẹ Lành gọi lại, báo rằng Uyên đã đồng ý đến bệnh viện tâm lý để điều trị chứng lo âu và nghiện vay tiêu dùng. Bà cũng gửi lại Thiện 50 triệu đầu tiên, kèm lời xin lỗi chân thành.

Thiện từ chối nhận lại. Nhưng bà cương quyết. Cuối cùng, anh nhờ Hương đứng tên tài khoản nhận lại khoản hoàn tiền đó. Họ dùng nó để góp vào quỹ từ thiện của công ty – như một cách chuyển tiếp lòng tốt.

Đêm hôm đó, Hương ôm anh từ phía sau, thủ thỉ:

“Em không sợ quá khứ của anh. Em chỉ sợ anh không chia sẻ với em. Nhưng lần này… em thấy mình đã sai khi nghi ngờ.”

Thiện mỉm cười, nắm lấy tay vợ. Anh biết, mình đã học được một bài học lớn: Lòng tốt nên đi cùng sự minh bạch. Và lòng tin – không chỉ đến từ sự đúng đắn, mà còn từ sự chia sẻ.