Trời Đà Lạt tháng mười, mưa phùn bay nhè nhẹ phủ một lớp mờ ảo lên con dốc nhỏ dẫn tới phòng khám phụ sản tư nhân tên “Tâm An”. Kiều Y, tay che chiếc bụng bầu đã nhô cao sau năm tháng, bước từng bước chậm rãi vào sảnh chờ.
Cô không thích tới đây, cũng chẳng quen bác sĩ nào trong phòng khám, nhưng do bệnh viện công quá đông, một người bạn đồng nghiệp đã đặt lịch sẵn ở đây giùm cô. “Bác sĩ trẻ, mà mát tay lắm,” cô ấy nói, “dễ chịu và tận tình, không soi mói.”
Chẳng ngờ, ngay khi cánh cửa phòng khám số 4 mở ra, một giọng nói trầm ấm vang lên khiến cô chết sững.
– “Em tìm người đàn ông khác rồi à?”
Kiều Y đứng chết trân. Người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt cô. Anh không nhìn hồ sơ bệnh án, cũng không nhìn màn hình máy siêu âm. Mắt anh, sâu và tối như những cơn mưa bất chợt tháng mười, dán chặt vào gương mặt cô.
– “Anh là bác sĩ thì làm ơn khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa đặt linh tinh!” – Cô sẵng giọng, trấn áp cảm xúc dâng trào.
Anh im lặng nhìn cô thật lâu. Một giây, hai giây… rồi ba giây. Cả không gian như đóng băng.
Anh chậm rãi tháo kính xuống. Mắt anh không khác gì năm năm trước — đen sâu, lạnh lùng, nhưng ánh lên những nỗi niềm cũ kỹ mà cô tưởng đã bị chôn vùi cùng cuộc hôn nhân đổ vỡ.
– “Kiều Y,” – anh nói, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy – “Tôi là Tống Tiêu.”
Hai chữ cuối cùng rơi xuống như nhát chém, làm tê liệt cả lý trí Kiều Y.
Họ từng là vợ chồng. Một cuộc hôn nhân kéo dài đúng 14 tháng và kết thúc bằng tờ đơn ly hôn lạnh lùng được ký trong im lặng. Không to tiếng, không cãi vã. Chỉ là… họ không thể sống cùng một nhịp thở.
Tống Tiêu là bác sĩ, anh sống nguyên tắc, lạnh nhạt và luôn mang vẻ bình thản đến mức đáng ghét. Còn Kiều Y, cô là biên kịch truyền hình, cảm xúc thất thường, lãng mạn và luôn cần sự sẻ chia.
Ban đầu, họ yêu nhau như lửa cháy. Nhưng cuộc sống chung nhanh chóng lộ ra những rạn nứt.
Anh dành toàn bộ thời gian cho bệnh viện. Cô vật vờ cô đơn trong căn nhà rộng, viết kịch bản đến mỏi mòn. Những lần cô cần anh nhất – những lần cô mất người thân, những khi cô trầm cảm vì áp lực công việc – anh luôn ở đâu đó… ngoài tầm với.
Và rồi… họ rời xa nhau, không một lần nhìn lại.
Quay trở lại hiện tại
– “Anh… làm bác sĩ ở đây từ bao giờ?” – Kiều Y hỏi, giọng run.
– “Hơn một năm.”
– “Tại sao anh… lại ở Đà Lạt?”
– “Vì em.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô cười khẩy, đau đớn:
– “Chúng ta đã ly hôn rồi. Đừng dựng thêm kịch bản làm gì nữa.”
Tống Tiêu không đáp. Anh lẳng lặng mở hồ sơ bệnh án trên màn hình.
– “Thai năm tháng, nhưng chỉ mới phát triển bằng thai ba tháng rưỡi. Em có bị mất ngủ hoặc suy nhược gần đây không?”
Cô gật đầu, ánh mắt tránh đi.
– “Người đàn ông kia… có ở bên em không?”
Cô im lặng.
Anh gõ vài dòng ghi chú, rồi nhẹ nhàng nói:
– “Tôi không phải bác sĩ sản giỏi nhất. Nhưng em vẫn có thể chọn nơi khác tốt hơn. Không cần phải tới đây, nếu như em… không muốn gặp tôi.”
Kiều Y bỗng cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Toàn bộ cơ thể cô như mất kiểm soát trong một khoảnh khắc chập chờn.
– “Tôi không biết… Tôi chỉ biết… tôi cần một ai đó lúc này.” – Cô lí nhí, tay siết chặt vạt áo.
Tống Tiêu đưa cho cô một tờ siêu âm và một đơn thuốc bổ thai. Anh không hỏi gì thêm, cũng không tiễn cô ra cửa như những bác sĩ lịch sự khác.
Chỉ khi Kiều Y quay lưng đi, Tống Tiêu mới khẽ gọi:
– “Kiều Y… con của em… là con trai à?”
Cô khựng lại.
– “Phải.”
– “Là của tôi… đúng không?”
Không khí trong phòng loãng đi như thiếu oxy.
Cô không đáp. Nhưng ánh mắt ầng ậc nước của cô đã nói thay tất cả.
Chiều muộn. Đà Lạt mờ sương như một tấm màn bạc giăng lấp lửng giữa trời và đất. Kiều Y đứng trước cửa tiệm sách cũ ở dốc Nhà Thờ, tay vuốt nhẹ lên lớp bụng đã tròn căng. Câu hỏi của Tống Tiêu vẫn văng vẳng bên tai:
– “Là của tôi… đúng không?”
Cô không trả lời. Không phải vì muốn giấu, mà vì chẳng còn từ ngữ nào đủ để nói ra tất cả những điều cô đã gói ghém suốt tám tháng qua — từ ngày cô phát hiện mình mang thai.
Tám tháng trước
Sau khi rời Sài Gòn, Kiều Y chuyển lên Đà Lạt sống cùng người dì ruột. Cô xin làm biên kịch tự do cho một hãng phim nhỏ, cố gắng cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ. Không bạn bè, không mạng xã hội, không tin tức về Tống Tiêu.
Cuộc sống cô yên bình một cách giả tạo, cho đến ngày trễ kinh gần ba tuần.
Lúc cầm que thử thai hai vạch, cô không khóc. Chỉ ngồi lặng trên ghế gỗ trước hiên nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi thấm vào đất lạnh.
Cô không nghĩ sẽ có con với Tống Tiêu. Trong suốt thời gian sống chung, họ thậm chí còn gần như “xa lạ trong một mái nhà”. Việc cô mang thai… là một phần của định mệnh, hay là sự cố gắng cuối cùng của trái tim cô để níu giữ điều gì đó tưởng đã mất?
Cô từng định gọi cho anh. Nhưng rồi tự hỏi:
“Anh ấy sẽ nói gì? Có phải lại là cái im lặng lạnh tanh như trước kia? Hay là lời đề nghị ‘có trách nhiệm’ mà không có tình cảm?”
Không. Cô không muốn con cô lớn lên trong một cuộc hôn nhân được “hàn gắn vì nghĩa vụ”.
Sau buổi khám hôm đó, Tống Tiêu không gọi. Không nhắn. Không nhắc.
Kiều Y nghĩ có lẽ anh đã hiểu tất cả, và một lần nữa… chọn im lặng.
Cho đến một buổi sáng, khi cô đang pha sữa đậu nành trong bếp, cửa nhà bất ngờ gõ nhẹ. Dì cô đang đi lễ chùa, nên Kiều Y ra mở cửa.
Là Tống Tiêu.
Tóc anh hơi rối, áo sơ mi chưa ủi kỹ, tay cầm một túi giấy nâu. Bên trong là hộp sữa bầu, ít bánh quy ngũ cốc, và một quyển sách mỏng: Chăm sóc thai kỳ cho người lần đầu làm mẹ.
– “Anh theo dõi em?” – Cô hỏi, nửa giận nửa bối rối.
– “Không. Dì em gọi tôi.” – Anh trả lời, ánh mắt bình thản – “Bà nói em thường xuyên mất ngủ và không ăn gì buổi sáng.”
Kiều Y cứng họng. Bà dì ấy đúng là biết cách chọn thời điểm.
– “Tại sao anh tới?” – Cô hỏi nhỏ.
– “Vì anh là ba của đứa bé.”
Lần đầu tiên, Tống Tiêu nói câu ấy ra thành tiếng. Không phải lời hỏi, không là nghi vấn. Là xác nhận. Là cam kết.
– “Anh biết rồi à?”
– “Anh nghi ngờ ngay từ khi nhìn bản siêu âm. Chỉ không dám tin.” – Anh nhìn cô. – “Nếu đứa bé là của người khác, có lẽ em đã không chọn rút lui, không im lặng, không đơn độc như thế.”
Cô ngồi xuống ghế, cảm thấy một tảng đá to vừa được nhấc khỏi ngực. Nhưng rồi một nỗi sợ cũ lại trỗi dậy.
– “Chúng ta đã từng… không thể sống cùng nhau. Em không muốn con chứng kiến một gia đình lạnh lẽo.”
Tống Tiêu bước tới, ngồi xuống đối diện cô, giọng anh thấp và chậm:
– “Anh đã sai khi nghĩ rằng em chỉ cần một người ‘lo được’. Em cần một người ‘hiểu được’. Mà suốt thời gian ấy, anh không chịu lắng nghe.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà là một nỗi ăn năn dịu dàng:
– “Lần này… cho anh được làm lại. Dù em không chọn quay lại với anh, ít nhất hãy để anh được là một người ba đúng nghĩa.”
Kiều Y nhìn anh, không còn thấy bóng dáng người chồng cũ khô khan trong căn hộ năm nào. Trước mặt cô là một người đàn ông đã học cách nhận sai, biết đứng lùi một bước… để giữ lấy điều quan trọng hơn: gia đình.
Ba tháng sau
Tại bệnh viện Đà Lạt, Tống Tiêu là người đỡ đẻ cho chính đứa con trai mình.
Anh run rẩy cắt dây rốn, mắt đỏ hoe khi nghe tiếng khóc đầu tiên của con.
Kiều Y nằm trên giường, mồ hôi ướt trán, tay siết chặt tay anh.
– “Chào mừng ba đến với thế giới của mẹ bỉm.” – Cô mỉm cười mệt mỏi, nhưng hạnh phúc.
Tống Tiêu cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
– “Lần này… anh sẽ không để em một mình nữa.”