“Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Con không phải là con ruột của tôi.”
Chồng tôi nói câu đó với một giọng khô khốc như đá, trong tay anh là tờ giấy lạnh lùng làm trái tim tôi tan nát. Tôi nhìn anh, không nói được lời nào. Cả thế giới như đổ sụp xuống ngay lúc ấy. Nhưng tôi nào ngờ, chính bố chồng – người luôn lặng lẽ, nghiêm khắc và ít nói – lại là người cứu tôi khỏi cú đòn chí mạng ấy…
Tôi và Minh – chồng tôi – quen nhau từ đại học, tình yêu của chúng tôi kéo dài gần 6 năm trước khi đi đến hôn nhân. Anh là người đàn ông trầm tính, chín chắn và rất yêu gia đình. Tôi từng nghĩ, lấy được Minh là điều may mắn nhất trong đời mình.
Sau 2 năm kết hôn, chúng tôi đón chào bé Bảo – đứa con đầu lòng chào đời trong niềm hạnh phúc tột cùng của hai bên nội ngoại. Tôi nhớ như in cái ngày cậu bé cất tiếng khóc đầu tiên, Minh đã nắm lấy tay tôi và thì thầm: “Cảm ơn em. Gia đình chúng ta giờ đã đủ đầy.”
Chúng tôi sống yên ấm trong căn nhà nhỏ do bố mẹ chồng để lại. Mẹ chồng mất sớm, chỉ còn bố chồng tôi – ông Đức – sống cùng. Ông là người đàn ông ít nói, ánh mắt lúc nào cũng nghiêm nghị, khiến tôi – dâu mới – luôn giữ khoảng cách nhất định. Nhưng ông chưa từng nặng lời hay khó dễ với tôi, chỉ lặng lẽ quan sát và giúp đỡ khi cần.
Cuộc sống trôi qua bình lặng cho đến khi Bảo tròn 3 tuổi.
Một buổi tối, sau khi cho Bảo đi ngủ, Minh gọi tôi xuống phòng khách. Trên bàn là một phong bì dày, và anh đang ngồi đó, ánh mắt lạnh như băng.
“Tại sao con lại không phải là con tôi, Hương?”
Tôi chết sững.
“Anh… anh nói gì vậy?”
Minh lấy từ phong bì ra một tờ giấy – kết quả xét nghiệm ADN. “Anh đã lén lấy mẫu tóc của anh và của Bảo đi xét nghiệm. Kết quả cho thấy, không có quan hệ huyết thống giữa hai người.”
Tôi gần như ngã quỵ. Cổ họng nghẹn ứ, tim đập loạn xạ. “Anh… nghi ngờ em sao? Em chưa từng phản bội anh, chưa từng!”
Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt như thể đang nhìn một người xa lạ.
Tôi òa khóc, vừa đau đớn, vừa hoảng loạn. Tôi thề với tất cả những gì mình có, rằng tôi không hề làm gì có lỗi. Nhưng trước bằng chứng rõ ràng, mọi lời thanh minh đều trở nên vô nghĩa.
Tôi gọi điện cho mẹ ruột trong đêm, mong tìm chút an ủi. Bà cũng hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết động viên tôi giữ bình tĩnh.
Tôi không ngủ được cả đêm. Minh thì ra ngoài, bỏ mặc tôi trong căn nhà trống rỗng.
Sáng hôm sau, bố chồng gọi tôi vào phòng. Ông ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt sắc lẹm nhưng không giận dữ.
“Con nói thật cho bố nghe. Có chuyện gì xảy ra?”
Tôi nghẹn ngào kể lại tất cả, nước mắt chảy dài, tim như bị ai bóp nghẹt.
Ông lặng im một hồi, rồi đột ngột hỏi:
“Lúc sinh thằng Bảo, con sinh ở đâu?”
“Tại bệnh viện tỉnh, phòng dịch vụ.” – Tôi trả lời.
“Có nhầm lẫn gì không? Giấy chứng sinh con còn giữ chứ?”
Câu hỏi của ông khiến tôi giật mình. Tôi lao vào phòng tìm lại tập hồ sơ cũ. Giấy chứng sinh vẫn còn đó – với mã số và tên điều dưỡng ghi chú rõ ràng.
Bố chồng tôi chăm chú xem rồi gật gù: “Có thể là do sự cố trong bệnh viện. Để bố đi xác minh lại.”
Tôi nhìn ông, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng ông đang đứng về phía tôi. Một tia hy vọng le lói trong tim tôi – giữa lúc mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc.
Ông rời nhà từ sớm hôm đó. Tối muộn mới trở về, mang theo một người đàn ông trung niên – là bác sĩ trưởng khoa sản ở bệnh viện nơi tôi sinh.
Và điều bác sĩ ấy nói… đã làm thay đổi mọi thứ.
Bác sĩ tên Hòa – trưởng khoa sản tại bệnh viện tỉnh nơi tôi sinh bé Bảo – ngồi xuống ghế, gương mặt trầm ngâm nhưng không né tránh.
Ông bắt đầu chậm rãi:
“Trước tiên, cho tôi xin lỗi. Sau khi ông Đức đến gặp tôi hôm nay, chúng tôi lập tức rà soát lại toàn bộ hồ sơ lưu trữ từ 3 năm trước – thời điểm chị Hương sinh cháu.”
Tim tôi đập thình thịch, tôi nắm chặt tay đến trắng bệch.
Bác sĩ tiếp lời:
“Thời điểm đó, bệnh viện quá tải, khoa sản tiếp nhận hơn 10 ca sinh mỗi ngày. Theo hồ sơ và lời kể của y tá trực ca hôm ấy, có một sự cố đã được ghi nhận… Hai bé trai sinh cách nhau chỉ 15 phút, nằm chung phòng hậu sản, và bị nhầm lẫn tên khi chuyển sang phòng chăm sóc sơ sinh. Việc này sau đó được cho là đã xử lý lại. Nhưng có vẻ…”
Ông dừng lại một chút rồi thở dài:
“Có vẻ cháu Hương đã mang nhầm con của người khác về.”
Tôi chết lặng.
Minh đứng phía sau, tay siết chặt tờ giấy xét nghiệm cũ. Mắt anh mở to, hoang mang tột độ. Cả hai chúng tôi đều chưa từng nghĩ đến kịch bản này.
“Nhưng… con tôi đâu? Con ruột của tôi đang ở đâu?” – Tôi thét lên trong tuyệt vọng.
Bác sĩ gật đầu: “Chúng tôi đã xác định được gia đình còn lại. Họ sinh cùng ngày, cũng có hồ sơ lưu trữ trùng khớp. Một đứa trẻ khác tên Nam hiện đang sống với họ ở huyện bên. Chúng tôi sẽ sắp xếp để hai bên gặp nhau, làm xét nghiệm để xác minh.”
Tôi nhìn sang bố chồng – ông Đức vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm như đã lường trước điều gì đó. Ông đứng dậy, đi đến bên tôi, đặt tay lên vai:
“Con không có lỗi. Sự thật thế nào, bố sẽ giúp con làm rõ đến cùng. Còn thằng Bảo… dù thế nào, nó cũng là cháu nội của bố.”
Tôi oà khóc nức nở.
Một tuần sau, hai gia đình gặp nhau tại bệnh viện, làm xét nghiệm ADN chính thức dưới sự giám sát của ban giám đốc. Kết quả không còn gì nghi ngờ: Nam là con ruột của tôi và Minh, còn Bảo là con ruột của vợ chồng anh Hoàng – người đã nuôi Nam suốt 3 năm qua.
Buổi gặp đầu tiên giữa hai đứa trẻ khiến tim tôi nhói lên. Nam – con ruột của tôi – có đôi mắt đen, sống mũi cao giống hệt Minh. Còn Bảo – đứa bé tôi nuôi nấng từ trong trứng nước – vẫn là cậu bé tôi yêu thương từng giờ.
Cả hai gia đình rơi vào vòng xoáy luân lý: Trả lại con ruột cho nhau, hay giữ đứa trẻ mình đã gắn bó cả đời?
Minh lần đầu lên tiếng sau nhiều ngày im lặng:
“Anh không quan tâm nữa. Anh chỉ biết… anh là bố của Bảo, dù nó có phải con ruột hay không.”
Tôi nắm tay anh, nghẹn ngào.
“Em cũng vậy. Dù Nam là máu mủ, nhưng em không thể từ bỏ Bảo. Em yêu cả hai.”
Phía bên kia, anh Hoàng và vợ cũng giàn giụa nước mắt. Họ đã thương yêu Nam như con ruột, giờ cũng không đành lòng chia xa.
Sau nhiều buổi gặp mặt, bàn bạc dưới sự tư vấn của chuyên gia tâm lý, chúng tôi quyết định không hoán đổi con ngay lập tức. Thay vào đó, hai gia đình sẽ cùng nhau nuôi dưỡng cả hai bé. Chúng sẽ được gặp nhau thường xuyên, biết rõ nguồn gốc của mình từ sớm, và lớn lên trong tình yêu của cả bốn người cha mẹ.
Hôm đó, khi cả gia đình ngồi ăn cơm, tôi bỗng nhìn bố chồng thật lâu.
“Nếu không có bố… chắc con đã mất tất cả rồi.”
Ông chỉ gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Bảo đang chơi xe ô tô đồ chơi.
“Bố sống lâu thế này… là để lúc cần, còn có thể bảo vệ gia đình.”
Câu nói đơn giản mà khiến tôi rưng rưng. Người đàn ông ít nói ấy, trong thời khắc tăm tối nhất của tôi, lại là ánh sáng duy nhất dẫn tôi ra khỏi vực thẳm.
Có những sự thật đến như nhát dao, nhưng cũng có những con người – như bố chồng tôi – chính là chiếc khiên cứu lấy cả gia đình.
Và tôi, một người mẹ, đã học được rằng… tình yêu dành cho con không nằm ở huyết thống, mà ở từng khoảnh khắc chăm sóc, chở che, cùng lớn lên.