Từ ngày anh tôi lấy vợ, tôi luôn cố gắng đối xử tốt với chị dâu. Thấy chị sống khép kín, lặng lẽ, lại chẳng có việc làm ổn định, tôi cứ nghĩ chị đang kh-ó kh-ăn nên chẳng tiếc gì: từ đồ ăn, quần áo, đến cả tiền mặt, tôi đều đưa giúp. Nhưng mọi thứ sụp đổ vào một chiều tôi bất ngờ bước vào căn phòng ngủ của chị – nơi giấu kín một sự thật khiến tôi s-ởn gáy và ngay lập tức đ-òi lại từng đồng đã từng cho đi…
Tôi tên là Hằng, 28 tuổi, làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu. Anh trai tôi – Tuấn – hơn tôi 4 tuổi, đi làm kỹ sư cầu đường, ít khi ở nhà vì thường xuyên đi công tác xa. Khi anh cưới chị dâu – Linh – cả nhà tôi đều có chút bất ngờ vì chị khá trầm tính, ít nói, và không có công ăn việc làm rõ ràng. Nhưng mẹ tôi bảo: “Gái ngoan hiền là được, việc làm rồi sẽ có sau.”
Vì ba mẹ đã mất, nhà chỉ còn hai anh em nên sau khi cưới, anh chị dọn về sống chung với tôi trong căn nhà tổ. Tôi không hề khó chịu vì điều đó – thậm chí còn nghĩ có thêm người phụ nữ trong nhà sẽ đỡ trống vắng. Ban đầu, chị Linh có vẻ e dè, lúc nào cũng nhỏ nhẹ, chẳng bao giờ dám to tiếng. Tôi càng thương. Tôi thường mua thêm đồ ăn, quần áo cho chị, thi thoảng còn dúi tiền vào tay chị: “Có gì thiếu thì cứ mua thêm.”
Chị luôn lắc đầu từ chối, nhưng cuối cùng cũng nhận với vẻ biết ơn. Tôi thấy vui, nghĩ mình đang giúp một người chị dâu thật thà, hiền lành. Anh tôi thì lúc nào cũng bận bịu, một tháng về nhà được vài ngày. Thế nên gần như tôi là người thân thiết với chị nhất.
Nhiều hôm tôi thấy chị ngồi lặng trên ghế, nhìn ra ban công với đôi mắt trống rỗng. Tôi từng nghĩ chắc chị đang buồn chuyện công việc hay áp lực gì đó. Một lần, tôi gợi ý chị đi làm bán thời gian cho vui, chị chỉ mỉm cười, lắc đầu:
– Chị không quen tiếp xúc nhiều người. Ở nhà dọn dẹp, nấu cơm là được rồi.
Tôi càng thương. Người gì đâu mà sống nội tâm, lại hiền khô, không đua chen bon chen với đời. Có lẽ vì vậy mà tôi càng dễ dãi với chị. Từ tiền chợ đến cả tiền sinh hoạt, tôi đều chủ động gánh vác. Chị chưa bao giờ hỏi xin – chính điều đó khiến tôi càng tin chị trong sáng, không lợi dụng gì cả.
Có những hôm tôi về khuya, thấy cửa phòng chị vẫn sáng đèn. Tôi nghĩ chắc chị chưa ngủ, cũng không để ý nhiều. Nhưng rồi có một lần, tôi về sớm bất ngờ vì công ty nghỉ đột xuất. Trời mưa tầm tã, tôi ướt hết người nên định vào lấy bộ đồ trong phòng chị – chỗ tôi gửi nhờ vài bộ vì phòng tôi hơi chật.
Cửa phòng chị khép hờ. Tôi gõ nhẹ, không thấy ai trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào.
Và giây phút ấy – tất cả mọi niềm tin của tôi sụp đổ.
Tôi chết sững. Căn phòng mà tôi từng nghĩ đơn giản, mộc mạc – lại hoàn toàn trái ngược với những gì hiện ra trước mắt.
Bức tường treo đầy những món đồ đắt tiền: từ túi hiệu, nước hoa Pháp, đến đồng hồ hàng hiệu. Những thứ mà tôi chưa từng thấy chị dùng, thậm chí là chưa từng thấy chị mua. Trên bàn trang điểm là đủ loại mỹ phẩm cao cấp, hộp nào hộp nấy còn nguyên tem, có loại giá đến vài triệu đồng.
Tôi bước thêm một bước, mở cánh tủ lớn bên cạnh: nguyên dãy áo quần hàng hiệu treo gọn gàng, có cả tem mác từ các thương hiệu tôi chỉ thấy trên mạng.
Còn đây là điều khiến tôi nổi da gà nhất: ở góc phòng, một chiếc máy quay nhỏ giấu sau chậu cây – đang hướng thẳng về phía giường. Bên cạnh là laptop đang mở dở dang. Tôi lại gần, thử lướt qua vài thư mục. Trong đó là hàng chục đoạn video – cảnh chị livestream, trò chuyện, tương tác với người lạ. Một số đoạn, chị mặc đồ gợi cảm, ánh mắt khác hẳn người phụ nữ trầm lặng thường ngày tôi biết.
Tôi hoảng. Mồ hôi túa ra dù người đang ướt mưa.
Tôi lùi lại, khựng người. Đây là… chị dâu tôi sao? Người phụ nữ hiền lành, chẳng dám nhìn ai thẳng mặt?
Tôi nghe tiếng bước chân. Chị Linh bước vào, mắt mở to khi thấy tôi trong phòng. Nhưng thay vì hoảng hốt, chị chỉ lặng im nhìn tôi:
– Em cũng thấy rồi nhỉ? – Giọng chị trầm lặng nhưng sắc lạnh.
– Tất cả… tất cả những thứ này là sao? – Tôi run rẩy.
– Là cuộc sống của chị. Em tưởng chị cần em giúp đỡ à? Thật ra… chị chẳng cần gì cả. Em chỉ là một “người đầu tư” dễ dãi thôi.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình rơi xuống. Mọi thứ như một trò đùa độc ác.
– Vậy tiền tôi đưa chị…?
– Cảm ơn. Nhờ em, chị có vốn ban đầu để đầu tư. Mỗi món đồ trong này – đều từ công sức… “làm việc” của chị.
Tôi giận run. Tôi muốn hét lên, muốn nói tất cả với anh tôi. Nhưng rồi chị mỉm cười, đưa ra một chiếc USB.
– Trong này là đoạn video chị quay lén em… hồi đi tắm. Nếu em muốn làm lớn chuyện, chị cũng chẳng ngại.
Tôi chết đứng. Chị đã lên kế hoạch từ đầu. Một con người âm thầm, lạnh lùng và đầy mưu mô.
Tôi bỏ ra khỏi phòng, lòng đầy căm giận và uất ức. Tôi đòi lại tiền – chị trả, một cách thản nhiên như thể bố thí cho một đứa ngây thơ. Tôi dọn ra khỏi nhà ngay hôm sau, gửi cho anh trai một lá thư – không kể gì về bí mật kia, chỉ bảo tôi không thể sống cùng chị nữa.
Sau này, tôi nghe anh tôi và chị Linh ly hôn. Không rõ vì lý do gì – có lẽ chị đã “chán” vai diễn ấy.
Còn tôi? Tôi học được một bài học đắt giá: lòng tốt mù quáng, đôi khi là thứ bị lợi dụng tàn nhẫn nhất.
Thời gian sau khi tôi dọn ra ngoài trôi qua chậm chạp. Ban đầu, tôi sống trong cảm giác mất phương hướng. Tôi vẫn chưa dám kể với ai chuyện đã thấy trong căn phòng ấy – không phải vì sợ chị Linh, mà vì tôi xấu hổ với chính mình.
Xấu hổ vì sự tin tưởng mù quáng. Xấu hổ vì từng nghĩ chị là một người đáng thương, yếu đuối. Tôi đã không nhận ra những dấu hiệu bất thường: tại sao một người “không làm gì” lại luôn có mùi nước hoa đắt tiền? Tại sao lại lảng tránh mỗi lần tôi nói về chuyện tìm việc? Và tại sao những đêm khuya tôi về muộn, phòng chị vẫn sáng đèn?
Tất cả là do tôi chọn cách tin, thay vì đặt câu hỏi.
Một ngày nọ, anh tôi gọi. Giọng anh mệt mỏi, gằn lại:
– Em biết Linh là người thế nào đúng không?
Tôi im lặng. Anh thở dài.
– Cảm ơn vì không nói sớm. Có lẽ vì vậy mà anh phải tận mắt thấy thì mới tin nổi. Chị ta… không đơn giản là “kiếm tiền online”. Chị ta còn bán cả thông tin cá nhân của những người trong danh sách bạn bè anh… Có cả em.
Tôi rùng mình.
– Anh ly hôn rồi. Căn nhà đó giờ khoá trái. Mọi thứ chị ta để lại chỉ là đống đồ hiệu… và một cái rỗng tuếch không ai dám chạm tới.
Sau cuộc gọi đó, tôi có lần quay lại ngôi nhà cũ – đứng trước cánh cổng rỉ sét. Căn nhà im lìm, cửa sổ phủ rèm kín. Tôi từng nghĩ nơi đó là tổ ấm, là gia đình. Nhưng hoá ra, cũng chỉ là cái sân khấu tạm thời cho một vở diễn lạnh lùng.
Tôi bước đi mà không ngoái lại.
Tôi viết những dòng này như một cách để tự tha thứ. Tôi từng nghĩ mình “giúp người”, nhưng thật ra tôi chỉ đang tự ru ngủ mình bằng hình ảnh “người tốt”. Lòng tốt không sai – nhưng nếu không có giới hạn, nó sẽ biến ta thành con mồi hoàn hảo của những kẻ biết cách đóng vai đáng thương.
Giờ đây, tôi không còn dễ dàng tin người. Nhưng tôi cũng không trở thành người cay nghiệt. Tôi học cách giúp đúng người – và giữ lại chút hoài nghi đủ để bảo vệ bản thân.
Chị dâu tôi – Linh – có lẽ chỉ là một trong hàng trăm người sống bằng chiếc mặt nạ. Nhưng chị là bài học đắt giá nhất tôi từng có.
Tôi không tiếc tiền, nhưng tiếc niềm tin đã đặt sai chỗ.