“Anh từng tin rằng phụ nữ không thể sinh con là ‘khiếm khuyết’. Anh đã ly hôn để tìm kiếm ‘giống nòi’. Sáu năm sau, anh chết lặng khi gặp lại cô… bên cạnh hai đứa trẻ có đôi mắt giống hệt anh.”
Tỷ phú Trần Thế Huy là một trong những người đàn ông thành công nhất Việt Nam trong lĩnh vực công nghệ và bất động sản. Khi mới ngoài ba mươi, anh đã đứng đầu ba công ty lớn, nắm trong tay hàng trăm tỷ đồng, sở hữu biệt thự ven sông, siêu xe, và quyền lực khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng ở đỉnh cao đó, điều khiến anh trăn trở nhất lại là điều mà bao người đàn ông truyền thống vẫn thường nghĩ đến: nối dõi tông đường.
Anh kết hôn với Diễm Quỳnh – một giảng viên đại học xinh đẹp, thông minh, kín đáo và vô cùng yêu chồng. Cô và Huy yêu nhau từ thời đại học, trải qua những năm tháng khó khăn, từng bữa cơm trứng luộc, từng đồng tiền gom góp để mở công ty đầu tiên. Khi Huy thành công, Quỳnh vẫn là người đứng sau anh, âm thầm hỗ trợ và giữ gia đình êm ấm.
Sau 5 năm kết hôn, Quỳnh vẫn không có thai. Họ âm thầm đi khám nhiều nơi, chạy chữa cả đông tây y. Kết quả từ bệnh viện lớn ở Singapore kết luận rằng: “Tử cung của bệnh nhân yếu, khó có khả năng thụ thai tự nhiên.”
Huy đổ gục sau cú sốc đó. Gia đình anh là dòng họ lớn, bố mẹ lại là người gia trưởng. Mẹ anh từng nói thẳng với con trai: “Một người đàn ông thành đạt không thể sống với người đàn bà không biết đẻ.”
Áp lực từ mẹ, họ hàng, từ ánh mắt xã hội dần khiến Huy lạnh nhạt. Anh bắt đầu về nhà muộn, ít nói, không còn đưa Quỳnh đi đâu cùng như trước.
Quỳnh cố gắng. Cô tìm đến các liệu pháp khác, nhờ bác sĩ nước ngoài, chịu đựng vô số mũi tiêm hormone đau đớn… nhưng Huy không còn đủ kiên nhẫn. Một ngày nọ, anh nói thẳng:
– “Anh muốn ly hôn. Chúng ta không thể mãi sống thế này.”
Quỳnh lặng người. Nhưng cô không van xin, không níu kéo. Cô lặng lẽ ký đơn ly hôn, dọn ra khỏi căn biệt thự nơi từng có bao kỷ niệm ngọt ngào. Trong lòng cô, có một nỗi đau không thể diễn tả – không phải vì mất chồng, mà vì bị xem như một người đàn bà khiếm khuyết.
Sau ly hôn, Huy kết hôn với người phụ nữ khác – trẻ trung, đẹp hơn, và theo anh là “mắn đẻ”. Nhưng ba năm trôi qua, người vợ mới cũng không mang thai. Lần này, Huy mới chịu đi khám lại một mình, và rồi anh ngã quỵ khi nghe bác sĩ nói:
“Tinh trùng của anh yếu. Khả năng sinh con tự nhiên là gần như không có.”
Anh bàng hoàng. Bao năm qua, anh đổ lỗi cho Quỳnh, chịu áp lực gia đình, ly hôn người phụ nữ đã cùng anh đi qua sóng gió – trong khi sự thật là… lỗi nằm ở chính anh.
Huy như người mất hồn. Anh không dám kể với ai, cũng không dám tìm lại Quỳnh. Trong thâm tâm, anh mang một vết thương sâu hoắm: hối hận.
Một chiều mưa tháng Sáu, Huy dừng xe tại một trạm xăng trên đường về Đà Lạt sau một chuyến công tác. Trời mưa lớn, anh bước vào quán café nhỏ bên đường để tránh mưa. Trong ánh sáng mờ, anh thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở góc quán, đang đọc sách cùng hai bé gái sinh đôi khoảng năm tuổi.
Anh tiến lại gần. Trái tim như ngừng đập.
Đó là Quỳnh. Và hai bé gái có đôi mắt, sống mũi… giống hệt anh.
“Chúng nhìn anh như đã quen biết từ lâu. Anh như hóa đá khi nghe một trong hai bé gọi Quỳnh là ‘mẹ’, rồi quay sang anh và hỏi: ‘Mẹ ơi, đây là ba hả?'”
Trần Thế Huy đứng chết lặng. Đôi mắt đen láy, long lanh của hai bé gái ấy không chỉ giống anh – mà còn y hệt đôi mắt của mẹ anh lúc trẻ. Từng đường nét trên gương mặt, khóe miệng, vầng trán… khiến Huy cảm giác như nhìn vào chính mình lúc bé.
Trong lòng Huy trào lên một cơn bão. Sáu năm rồi – kể từ khi ly hôn Quỳnh – anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đối diện lại cô trong hoàn cảnh như thế này.
Quỳnh ngẩng lên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt bình thản – không trách móc, không khinh thường, không buồn đau – mà chỉ như đang nhìn một người quen cũ, xa xăm.
Huy nuốt nước bọt. Anh run giọng hỏi:
– “Hai… hai bé là… con em?”
Quỳnh gật đầu, nhẹ nhàng:
– “Ừ. Con của mẹ.”
Anh lại hỏi, giọng dồn dập:
– “Cha chúng là ai?”
Quỳnh nhìn thẳng vào mắt anh:
– “Anh nghĩ sao?”
Một trong hai bé gái chạy lại nắm lấy tay Huy:
– “Chú là ba hả? Mẹ ơi, chú giống con lắm nè!”
Câu nói ngây thơ ấy như một nhát dao xé toạc trái tim của người đàn ông từng bỏ rơi tình yêu đích thực vì định kiến. Huy ngồi xuống ghế, mặt tái nhợt. Anh không thể tin nổi vào sự thật trước mắt mình.
Sau một hồi im lặng, Quỳnh kể cho anh nghe điều mà suốt sáu năm qua cô chưa từng nói với ai.
“Anh nhớ lần cuối cùng em đi Singapore một mình sau khi chúng ta ký đơn ly hôn chứ? Em đã nhờ bác sĩ xét nghiệm lại toàn bộ kết quả, lần này kỹ hơn, chi tiết hơn – và họ nói rằng: ‘Quỳnh hoàn toàn có khả năng sinh con, nếu thụ tinh nhân tạo, tỷ lệ thành công cao’.”
Lúc đó, Quỳnh đau đớn nhưng không giận. Cô chỉ nghĩ, nếu Huy thật sự yêu cô, anh sẽ không bỏ rơi cô chỉ vì không có con. Nhưng anh đã chọn rời đi. Và điều ấy khiến cô hiểu: Tình yêu của anh không đủ lớn để vượt qua định kiến.
Vài tháng sau khi ly hôn, Quỳnh quyết định làm mẹ đơn thân. Cô quay lại Singapore, làm thụ tinh ống nghiệm từ mẫu tinh trùng… mà chính Huy từng hiến lưu trữ từ những ngày đầu kết hôn, khi họ cố gắng có con.
Cô đã giữ bí mật ấy suốt sáu năm. Không ai biết, kể cả Huy. Cô lặng lẽ sinh hai bé gái sinh đôi, đặt tên là Ngân và Nhi. Dạy con lễ phép, yêu thương, học hành giỏi giang – chưa một lần nhắc đến cha chúng.
– “Em không muốn các con lớn lên với hình ảnh một người cha từ chối mẹ chỉ vì chuyện con cái. Em chỉ muốn chúng được sống đủ đầy, bình yên, không oán hận ai cả.” – Quỳnh nói, giọng bình thản mà như đang xé từng sợi ruột.
Trần Thế Huy ngồi đó, mắt đỏ hoe, đầu cúi thấp như chưa bao giờ anh thấy mình nhỏ bé đến vậy.
Người phụ nữ mà anh bỏ rơi – chính là người đã mang trong mình giọt máu của anh. Nuôi con một mình. Chịu đựng. Im lặng. Không một lời oán than.
Anh đã cưới thêm một người vợ – để rồi ly hôn lần nữa vì không có con. Anh đã chìm trong hàng loạt cuộc tình không lối thoát, tìm kiếm một người sinh cho mình đứa trẻ nối dõi – trong khi con ruột anh… đã ở ngay đây, gọi anh là “chú”.
– “Anh xin lỗi.” – Cuối cùng, Huy chỉ thốt được câu ấy.
– “Không cần đâu.” – Quỳnh mỉm cười. – “Mọi chuyện đã qua rồi. Con người ta ai cũng có quyền sai. Nhưng điều quan trọng là họ học được gì từ sai lầm đó.”
Huy cúi đầu, đôi mắt rưng rưng. Hai bé gái chạy nhảy quanh mẹ, cười đùa hồn nhiên.
Anh nhìn chúng, rồi ngước lên nhìn Quỳnh.
– “Anh… có thể làm gì cho ba mẹ con em không?”
Quỳnh cười nhẹ:
– “Nếu anh thật lòng… thì hãy đến gặp con vào một ngày nào đó, không phải là một người chú – mà là một người cha, biết yêu thương và trân trọng.”
Sáu năm. Một cuộc đời khác. Một bài học quá đắt giá.
Trần Thế Huy mất cả tuổi trẻ để xây đế chế, nhưng đánh mất người phụ nữ duy nhất vì điều anh tưởng là “khiếm khuyết”.
Và đôi khi, điều ta vứt bỏ vì tưởng là vô dụng… lại chính là món quà quý nhất cuộc đời trao tặng.