Hôm đó, tôi kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự định, muốn tạo bất ngờ cho chồng, ai nghĩ rằng ….

“Chẳng ai ngờ, món quà tôi mang về từ chuyến công tác lại biến thành cơn ác mộng mở đầu cho những ngày tháng đầy uất nghẹn.”

Chiều muộn hôm ấy, tôi đứng trước cổng nhà với trái tim đầy hân hoan. Gió tháng Năm dìu dịu, mang theo mùi hương hoa sữa nhè nhẹ quẩn quanh con ngõ nhỏ dẫn về tổ ấm thân quen. Chuyến công tác tại Đà Nẵng vốn kéo dài 4 ngày, tôi xin kết thúc sớm một ngày với lý do đặc biệt: tôi đã mang thai.

Tôi – Hoài An, 29 tuổi, nhân viên thiết kế nội thất, vừa mới biết tin vui từ sáng nay. Hai vạch đỏ trên que thử khiến tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Sau hai năm chờ đợi, chạy chữa khắp nơi, cuối cùng, trời cũng thương. Tôi lập tức gọi cho giám đốc, xin về sớm. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ có một ý nghĩ duy nhất: báo tin vui cho chồng theo cách đặc biệt nhất.

Tôi chẳng gọi điện báo trước như mọi lần. Tự nhủ sẽ khiến Quốc – chồng tôi – bất ngờ. Tôi còn ghé qua tiệm bánh ngọt mua chiếc bánh nhỏ, bên trên viết dòng chữ: “Ba ơi, con chào ba!”

Khi tra chìa khóa mở cửa, tôi thấy nhà vẫn sáng đèn. Có lẽ Quốc chưa ra ngoài. Nhưng vừa đẩy cửa bước vào, tôi khựng lại. Giọng nói trong phòng khách làm tôi dừng chân.

Đó không chỉ là giọng chồng tôi mà còn cả giọng bà Thoa – mẹ chồng tôi, người vốn ở quê, rất ít khi lên thành phố nếu không có việc quan trọng.

Tôi định bước ra chào thì những lời nói tiếp theo khiến tôi chết lặng.

“Cô gái mà dì Vương giới thiệu cũng không tệ, nhìn tướng cũng dễ sinh con, lại có cảm tình với con. Con gặp thêm vài lần đi.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, đó chính là giọng bà Thoa.

“Mẹ ơi, sao lại nữa? Con đã lấy vợ rồi mà còn đi xem mắt, nhỡ người ta biết thì mất mặt lắm.”

“Sợ cái gì chứ? Vợ con là người ngoài tỉnh, nơi này cô ta có quen ai đâu, ai mà mách được?”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Chân tay run lẩy bẩy. Tôi nép sau cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, chiếc bánh trên tay rơi xuống, may mà không phát ra tiếng động lớn.

“Hơn nữa đâu phải lần đầu, vợ con cũng có phát hiện gì đâu!”

“Chờ mọi chuyện thu xếp ổn thỏa rồi, lúc đó con đi xem mắt cũng là hợp tình hợp lý.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

“Được rồi được rồi, không nói nữa. Mau sửa soạn lại đi, đừng để người ta chờ lâu. Chuyện kia con cũng tranh thủ giải quyết cho nhanh!”

Tôi bịt chặt miệng để không bật ra tiếng nấc. Lạnh lẽo. Cô độc. Trái tim tôi tan vỡ từng mảnh. Hóa ra… chồng tôi ngoại tình, và đây không phải lần đầu. Mẹ chồng tôi – người tôi luôn kính trọng – lại là người tác thành cho những cuộc xem mắt sau lưng tôi?

Mọi thứ như sụp đổ. Bụng tôi quặn lên. Một cơn buồn nôn kéo tới. Tôi cố gắng nuốt xuống. Không thể để họ phát hiện tôi đã về.

Tôi chờ đợi trong lặng lẽ suốt gần 20 phút. Cuối cùng, nghe tiếng cửa chính đóng lại, tôi mới lảo đảo bước ra. Căn nhà trống rỗng. Bánh ngọt nát vụn dưới đất. Cảm xúc trong tôi hỗn độn – đau đớn, tức giận, tủi thân, và tuyệt vọng.

Tôi không biết mình đã ngồi thẫn thờ trên ghế bao lâu. Điện thoại vẫn rung lên vì những tin nhắn chúc mừng từ đồng nghiệp khi tôi lỡ lời khoe chuyện có thai trong nhóm nhỏ. Vậy mà người cần biết nhất… lại là người tôi chẳng còn dám nhìn mặt.

Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi không khóc. Chỉ ôm bụng, thì thầm với con: “Con à, mẹ xin lỗi… Mẹ chưa biết phải làm sao, nhưng mẹ sẽ không để con chịu bất công.”

Sáng hôm sau, tôi rời khỏi nhà từ rất sớm, khi trời còn chưa kịp hửng sáng. Tôi đến nhà Hạnh – bạn thân của tôi từ hồi đại học. Hạnh sống một mình, hiểu chuyện, kín tiếng. Tôi cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.

“Cậu có chắc không nhầm chứ?” – Hạnh hỏi khi nghe tôi kể lại mọi chuyện.

“Tớ ước gì là nhầm. Nhưng giọng của họ, từng câu từng chữ, tớ nghe rõ ràng.”

Hạnh im lặng, rồi nắm lấy tay tôi. “Cậu định làm gì?”

Tôi lắc đầu. “Tớ không biết. Ly hôn ư? Còn con… còn công việc, gia đình hai bên…”

Ba ngày trôi qua. Quốc gọi điện, nhắn tin, hỏi tôi đi đâu, có chuyện gì. Tôi chỉ trả lời đúng một câu: “Em cần thời gian.”

Ngày thứ tư, tôi quyết định quay về nhà – không phải để làm lành, mà để đối mặt. Tôi cần biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, và tôi đứng ở đâu trong lòng người đàn ông đó.

Quốc thấy tôi, vội vàng lao tới. “Em đi đâu thế? Anh lo lắm!”

Tôi nhìn anh, ánh mắt bình thản đến lạ. “Anh đi gặp cô gái hôm đó thế nào rồi?”

Anh chết sững. Không nói nên lời. Tôi không để anh kịp phản ứng:

“Em nghe hết rồi. Em đã về hôm đó, sớm hơn dự định. Em đứng trong phòng, nghe rõ từng lời của anh và mẹ anh.”

Anh tái mặt, lắp bắp: “Anh… không phải như em nghĩ đâu.”

“Thế là như nào? Anh ngoại tình mà mẹ anh còn tác thành, thế là đúng à?”

“Anh chưa từng ngủ với ai cả! Anh thề! Mẹ… mẹ ép anh đi gặp gỡ vài người. Mẹ nói em không sinh được con, rằng bà không muốn tuyệt tôn tuyệt tự…”

Tôi bật cười – tiếng cười đầy cay đắng.

“Thế mà anh cũng nghe theo? Anh để bà xúc phạm em như thế? Hai năm qua, em chạy chữa đủ nơi, tốn bao nhiêu nước mắt vì muốn có con với anh. Vậy mà khi em mang thai, anh lại đang đi xem mắt một người khác?”

Quốc đứng sững. “Em… em nói gì cơ?”

“Em có thai. Nhưng chắc anh không xứng để biết chuyện đó.”

Tôi rút trong túi ra bức ảnh siêu âm, đặt xuống bàn, rồi quay người bước đi.

Anh gọi với theo, giọng nghẹn ngào: “An! Anh xin lỗi… Anh sai rồi! Anh sẽ làm tất cả để em tha thứ…”

Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa, khẽ nói:

“Em chưa biết sẽ tha thứ hay không. Nhưng em biết mình xứng đáng được trân trọng. Còn nếu anh chỉ là một người con ngoan mà không dám làm chồng tử tế, thì em sẽ không bắt con em gọi anh là ba.”

Cuộc sống không cho ta quyền chọn ai làm cha mẹ chồng, nhưng ta có quyền chọn người sẽ cùng mình đi đến cuối đời. Và nếu người ấy không bảo vệ được mình, thì mạnh mẽ rời đi không phải là lựa chọn tệ, mà là bắt đầu một chương mới – cho chính mình và đứa con nhỏ.

Ba tuần sau, tôi chính thức nộp đơn nghỉ việc ở công ty cũ và dọn về sống tạm ở một căn hộ nhỏ thuê gần nhà Hạnh. Tôi không còn muốn sống trong căn nhà từng là tổ ấm của mình – nơi mà mỗi góc tường đều ẩn chứa vết nứt của sự phản bội.

Quốc liên tục nhắn tin, gọi điện, thậm chí tìm tới tận nhà Hạnh để xin gặp. Tôi tránh mặt, không phải vì còn yêu, mà vì tôi cần thời gian để không yếu lòng trước một người đàn ông từng khiến tôi đau như vậy.

Mẹ chồng – à không, bà Thoa – cũng gọi cho tôi, giọng đầy trách móc:

“Con là con dâu, sao lại bỏ nhà đi như thế? Người ta nói vào mặt mẹ rồi đấy!”

Tôi chỉ nhẹ nhàng trả lời:

“Con xin lỗi, nhưng chuyện lần này con không thể coi như chưa từng có gì xảy ra. Cũng cảm ơn mẹ, nhờ mẹ mà con nhìn rõ lòng người.”

Tôi tắt máy, lòng nhẹ bẫng.

Ba tháng trôi qua. Bụng tôi đã nhô lên thấy rõ. Những cơn nghén cũng ít dần, thay vào đó là cảm giác háo hức khi từng ngày được cảm nhận sự hiện diện của con. Tôi đi học yoga cho bà bầu, tham gia lớp tiền sản và dần tìm hiểu về cách làm mẹ đơn thân. Có lẽ, con tôi sẽ không có đủ cha lẫn mẹ như bao đứa trẻ khác, nhưng tôi tin mình sẽ bù đắp cho con tất cả những gì có thể.

Một buổi chiều tháng Chín, khi đang trên đường đi làm về – công việc thiết kế tự do tôi nhận làm tại nhà cho vài khách hàng cũ – thì tôi nhận được cuộc gọi từ Quốc.

Tôi định tắt máy, nhưng lần này, tôi bắt máy. Giọng anh trầm xuống:

“Anh biết mình không còn cơ hội. Nhưng anh mong em cho phép anh được làm tròn trách nhiệm với con, dù là từ xa.”

Tôi im lặng.

“Anh… đã dọn ra khỏi nhà. Anh cũng nói chuyện rõ ràng với mẹ anh. Bà không đồng ý, nhưng anh không muốn sống như một kẻ hèn nữa.”

“Anh biết chỉ xin lỗi là không đủ. Nhưng mỗi ngày nhìn lại mình, anh thấy hổ thẹn. Với em, với con. Anh không xin em quay lại. Chỉ mong một ngày nào đó, con có thể gọi anh là ba mà không ghét bỏ.”

Tôi ngước nhìn lên bầu trời xám nhẹ. Gió thổi mát lạnh đầu thu.

“Anh muốn làm cha? Vậy hãy bắt đầu bằng việc học cách làm người tử tế.”

Tôi cúp máy, không tức giận, không khóc. Chỉ là… nhẹ lòng.

Hai năm sau.

Tôi đang chơi đùa với bé Gạo – cái tên thân mật tôi đặt cho con trai mình – trong công viên thì có người tiến lại gần. Là Quốc.

Anh đứng đó, tay cầm một món đồ chơi gỗ – chiếc xe tải mà Gạo từng mê mẩn trong cửa hàng hôm trước. Tôi từng từ chối mua vì quá đắt. Có lẽ anh đã để ý.

Gạo không biết Quốc là ai. Nhưng không hiểu sao thằng bé không tỏ ra sợ hãi, chỉ tò mò nhìn món đồ chơi trên tay anh.

Quốc ngồi xuống, chìa ra: “Chào con, ba là bạn của mẹ. Con thích xe tải chứ?”

Tôi không ngăn cản. Tôi để Gạo cầm lấy món đồ, cười toe toét. Ánh mắt Quốc rưng rưng. Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy con trai mình gần đến vậy.

Anh quay sang tôi, khẽ nói:

“Cảm ơn em… vì đã để anh được gặp con.”

Tôi gật đầu.

“Gạo là con của tôi. Nhưng nó cũng có một nửa dòng máu của anh. Nếu anh thực lòng muốn làm cha, thì hãy bắt đầu từ hôm nay – không chỉ bằng món quà, mà bằng sự hiện diện, bằng trách nhiệm và tình thương thật lòng.”

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Tôi cũng không dám nói mình đã tha thứ hoàn toàn. Nhưng tôi biết rõ một điều: tôi đã đứng lên, đã mạnh mẽ bước qua nỗi đau để bắt đầu lại.

Không cần một người đàn ông bên cạnh để thấy mình trọn vẹn.

Chỉ cần bản thân mình đủ yêu thương chính mình và đứa con bé bỏng – thế là đủ.

Có những bất ngờ không mang đến niềm vui, mà là sự thật trần trụi. Nhưng chính sự thật đó lại mở ra một lối đi mới – nơi phụ nữ thôi không còn sống vì hy vọng mù quáng, mà vì giá trị và sự bình yên của chính mình.