Bỏ 1 tỷ thuê anh xe ôm đóng gi/ả làm bố cho con mình, 3 năm sau cô gái phát hiện b;í m;ật đ/ộng tr/ời

“Chỉ là một vai diễn ba năm — anh nhận lời với số tiền một tỷ. Nhưng không ai ngờ, đến ngày kết thúc hợp đồng, cô lại quỳ sụp dưới mưa, gào lên trong tuyệt vọng: ‘Anh không được đi! Con bé gọi anh là bố… còn em thì đã yêu anh mất rồi…’”

Ba năm trước, cô gái thuê một người lái xe ôm đóng giả làm bố cho con mình. Ba năm sau, cô phát hiện ra một sự thật khiến trái tim mình vỡ vụn, còn người đàn ông ấy thì… biến mất như chưa từng tồn tại.

Trời đổ cơn mưa tầm tã chiều hôm ấy, Hà Vy ôm đứa con gái nhỏ chạy vội vào mái hiên. Con bé khóc nấc vì bị bạn trêu chọc rằng nó “không có bố”, còn người lớn thì nhìn hai mẹ con với ánh mắt thương hại xen lẫn tò mò.

Vy 26 tuổi, mẹ đơn thân. Bỏ lại sau lưng cuộc tình sai lầm với gã đàn ông đã ruồng bỏ cô ngay khi biết cô mang thai, Vy gồng mình vừa nuôi con, vừa dựng lại cuộc sống. Nhưng cô biết, con gái mình — bé Bối Bối — xứng đáng có một người gọi là “bố”. Không phải để diễn trò cho thiên hạ, mà là để con bé không bị tổn thương vì thiếu hụt tình cảm.

Rồi một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cô sau một lần tình cờ xem một bộ phim Nhật: thuê người đóng giả làm bố.

Khi cô đăng bài tìm kiếm một “người cha giả” trên một diễn đàn kín, đã có hàng chục người nhắn tin. Nhưng đa số là những kẻ gạ gẫm hoặc không đáng tin. Chỉ có một người đàn ông khiến cô dừng lại — Trần Duy.

Duy 35 tuổi, tài xế xe ôm công nghệ, hồ sơ sạch, không ràng buộc. Khi gặp nhau lần đầu ở quán cà phê, anh ngồi lặng lẽ nghe cô trình bày tất cả. Cô đưa ra đề nghị: 1 tỷ đồng cho 3 năm làm “bố hợp đồng” của Bối Bối. Điều kiện là: không được yêu cầu thêm, không được hỏi quá khứ, và sau ba năm — chấm dứt mọi liên hệ.

Duy lặng thinh một lúc lâu, rồi nói:

— “Tôi đồng ý. Nhưng tôi sẽ là một người bố thật sự, không phải là một con rối.”

Từ đó, cuộc sống của ba người bắt đầu bước sang một chương khác. Ban đầu, Vy luôn giữ khoảng cách, coi anh như một người “diễn viên” làm công ăn lương. Nhưng Duy thì khác. Anh không giả vờ. Anh học cách buộc tóc cho con bé, dạy nó đi xe đạp, kể chuyện trước khi ngủ, và không bao giờ vắng mặt trong những buổi họp phụ huynh.

Bối Bối yêu anh. Vy thì… sợ hãi. Vì cô thấy lòng mình rung động. Những buổi chiều ba người dắt tay nhau đi dạo công viên, bỗng nhiên khiến cô quên mất đây chỉ là một trò diễn được tính bằng tiền.

Một đêm, khi Bối Bối ngủ say, Vy hỏi Duy:

— “Tại sao anh lại nhận lời? 1 tỷ là số tiền lớn, nhưng đâu phải là quá hấp dẫn để anh đánh đổi ba năm cuộc đời?”

Anh im lặng rất lâu, rồi chỉ đáp:

— “Vì tôi cũng từng là một đứa trẻ lớn lên mà không biết mặt cha.”

Ngày hợp đồng sắp hết hạn, Vy rối bời. Cô không còn là người phụ nữ lạnh lùng ba năm trước. Mỗi ngày trôi qua đều như kim đồng hồ đếm ngược đến ngày Duy rời khỏi cuộc sống của mẹ con cô. Cô đã viết đi viết lại hàng chục lần một lời đề nghị… nhưng chưa từng dám gửi.

Một đêm mưa to, khi Bối Bối bị sốt cao và phải nhập viện, Duy bế con bé chạy khắp nơi, nước mưa hoà với nước mắt anh. Cái cách anh ôm đứa trẻ trong lòng, cách anh hét lên với bác sĩ, không phải là của một người “đóng vai”.

Hôm đó, lần đầu Vy nắm lấy tay anh, thì thầm:

— “Anh có thể… đừng đi được không?”

Duy chỉ nhìn cô, ánh mắt như có điều gì đó muốn nói. Nhưng anh không nói gì. Ba ngày sau, anh biến mất.

Không một lời tạm biệt.

Không một dấu vết.

Vy phát điên đi tìm anh. Cô đăng bài, gọi điện, về quê anh từng kể — không ai biết gì. Người đàn ông ba năm gắn bó như ruột thịt… tan biến.

Ba tháng sau, trong lúc dọn lại căn hộ cũ, Vy tình cờ phát hiện một xấp giấy trong hộp đồ chơi của Bối Bối. Đó là những lá thư tay — Duy viết cho con bé. Trong thư, anh kể rằng mình từng ngồi tù vì tội đánh người, nhưng đó là để bảo vệ đứa em gái khỏi kẻ bạo hành. Khi ra tù, anh bị xã hội khước từ, không có việc làm ổn định, và mang mặc cảm tội lỗi.

“Chú biết chú không xứng với con và mẹ con. Nhưng ba năm được làm ‘bố’, được ôm con mỗi ngày, là những ngày hạnh phúc nhất đời chú. Xin lỗi vì chú không thể ở lại.”

Vy gục ngã. Cô khóc như chưa từng được khóc. Không phải vì một người đàn ông đã rời đi — mà vì cô để lỡ mất một người cha thật sự, một người đàn ông thật lòng yêu thương con cô — và cả cô nữa.

Ba năm sau, trong một lần dắt Bối Bối đi công viên, Vy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chơi đùa với lũ trẻ đường phố. Là anh. Vẫn nụ cười đó. Vẫn ánh mắt dịu dàng.

Vy bước lại gần, run rẩy gọi khẽ:

— “Duy…”

Anh quay lại, đôi mắt sững sờ.

Cô nghẹn ngào:

— “Hợp đồng đã hết từ lâu… nhưng nếu anh vẫn muốn… làm bố của con bé… và nếu anh còn muốn… ở lại… em sẽ không bao giờ để anh biến mất nữa.”