Mưa tầm tã. Chiếc xe tay ga chết máy ngay giữa đoạn đường vắng tanh, không một bóng người, không tín hiệu điện thoại, và đồng hồ điểm gần 11 giờ đêm. Cô gái trẻ – Ly – cố đẩy xe vào một mái hiên trú tạm, run rẩy trong cái lạnh thấm vào da thịt. Trong lúc tuyệt vọng, một tiếng động cơ xe máy từ xa vọng lại. Ánh đèn vàng hắt tới, và người đàn ông trên chiếc xe cũ kỹ dừng lại, kéo mũ bảo hiểm xuống.
“Xe em bị gì vậy? Muộn rồi, khó kiếm chỗ sửa lắm. Nếu em không ngại thì… qua nhà anh ngủ nhờ, mai anh sửa cho.”
Ly do dự, nhưng giữa đêm khuya, một mình ngoài đường, cô không có nhiều lựa chọn. Cô gật đầu.
Và cô đâu biết, đêm đó sẽ là khởi đầu cho một bí mật bị che giấu từ rất lâu trong ngôi nhà người thợ sửa xe…
Chiếc xe của Ly được người đàn ông dắt vào một con hẻm nhỏ, dẫn tới căn nhà cấp bốn cuối xóm. Căn nhà đơn sơ, nền gạch cũ, bức tường loang lổ, nhưng được quét dọn khá sạch sẽ. Anh ta giới thiệu tên là Hòa – thợ sửa xe, sống một mình.
“Em cứ nghỉ đi, đêm nay trời còn mưa dài. Sáng mai anh xem lại xe cho.”
Anh Hòa trải cho cô một tấm chăn mỏng ở góc chiếu, đưa một ít nước ấm và rút lui về phía trong. Ly ngồi nép mình, ánh mắt liếc quanh căn phòng lạ. Một giá sách cũ kỹ, vài khung ảnh úa màu, trên tường treo một chiếc đồng hồ cổ tích tắc kêu đều.
Ngoài trời, tiếng mưa vẫn rơi đều như gõ vào tâm trí Ly.
Cô tưởng mình sẽ ngủ thiếp đi vì mệt, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có cảm giác bồn chồn khó tả. Lúc hơn 1 giờ sáng, một tiếng động khẽ khiến cô bừng tỉnh. Cô nhìn về phía căn bếp lờ mờ ánh đèn. Cánh cửa phòng Hòa khẽ mở ra, và anh ta bước ra ngoài với một chiếc hộp đen trong tay.
Ly giả vờ nhắm mắt, nhưng hé một khe nhỏ. Anh Hòa đi ra sân sau, lặng lẽ. Điều kỳ lạ là… anh ta không bật đèn, mà chỉ cầm theo một chiếc đèn pin nhỏ. Cô nín thở, nghe tiếng cửa sau mở ra, rồi đóng lại.
Sự tò mò trỗi dậy, Ly nhẹ nhàng bước ra theo, len lén đến bên cửa sau. Cô ghé mắt nhìn qua khe cửa.
Ánh sáng đèn pin chập chờn dưới gốc cây xoài to cuối vườn. Anh Hòa đang cúi xuống, cẩn thận đào đất bằng một cái xẻng nhỏ. Sau vài phút, anh đặt chiếc hộp đen xuống hố, lấp lại, và đứng lặng một lúc như thầm thì điều gì đó với chính mình.
Ly sững người.
Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạnh sống lưng tràn đến. Người đàn ông kia đang chôn gì giữa đêm mưa thế này?
Khi anh quay trở vào, Ly đã vội trở lại chỗ nằm, tim đập thình thịch.
Sáng hôm sau, anh Hòa như không có chuyện gì xảy ra. Anh sửa xe cho cô nhanh chóng, nhiệt tình. Ly cảm ơn, nhưng trong lòng vẫn chưa hết nỗi bất an. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn căn nhà một lần nữa. Một chiếc hộp đen, một người đàn ông sống một mình, và một đêm mưa kỳ lạ.
Ly quyết định, cô sẽ trở lại nơi này. Cô phải biết được sự thật…
Một tuần trôi qua kể từ đêm mưa kỳ lạ ấy. Ly trở về thành phố, nhưng đầu óc cô cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh chiếc hộp đen và hành vi kỳ quặc của anh Hòa. Cô lục tìm mọi thông tin có thể về khu vực ấy trên mạng, tìm xem có vụ án nào xảy ra hay có ai mất tích gần đó không. Không có gì nổi bật.
Sự im ắng ấy càng khiến Ly cảm thấy có điều gì đó bị che giấu.
Cô quyết định quay lại.
Lần này, Ly mang theo một chiếc máy quay nhỏ, giấu trong balo, cùng với điện thoại đầy pin. Cô giả vờ nói xe lại hỏng, tiện thể ghé vào chỗ cũ.
Anh Hòa ngạc nhiên khi thấy cô trở lại, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Anh mời cô vào nhà, vẫn là nụ cười trầm lặng và ánh mắt có chút gì đó xa vắng. Ly để ý: căn nhà vẫn như cũ, nhưng có vẻ… trống trải hơn. Một bức ảnh cũ trên kệ đã biến mất.
Cô hỏi vu vơ:
“Anh sống một mình từ lâu rồi hả?”
Anh gật đầu, trả lời nhẹ như gió:
“Ừ, cũng mấy năm rồi…”
“Không có ai thân thích sao? Em thấy nhà anh có nhiều đồ cũ, nhìn như có gia đình trước kia…”
Anh Hòa im lặng một lúc, ánh mắt lạc đi, rồi thở dài:
“Có, từng có vợ con… Nhưng họ mất rồi. Tai nạn.”
Giọng anh khàn đi, rồi đứng lên lấy ly nước cho Ly, không nói gì thêm.
Tối hôm đó, Ly giả vờ đi ngủ sớm. Nhưng đến gần 1 giờ sáng, cô lại tỉnh dậy, và lần này, chuẩn bị kỹ hơn. Cô cài máy quay ở túi áo, bật chế độ quay lén, rồi len lén ra phía sau như lần trước.
Và đúng như cô đoán — anh Hòa lại xuất hiện. Trên tay anh vẫn là chiếc hộp đen đó.
Anh đi ra gốc cây xoài cuối vườn, quỳ xuống, nhưng không đào bới. Thay vào đó, anh mở chiếc hộp ra.
Ánh đèn pin soi rõ thứ bên trong: một chiếc áo trẻ con đã cũ, một con gấu bông lấm lem, và một cuốn sổ nhỏ đã ố vàng.
Anh run rẩy lấy ra từng món, tay vuốt ve nhẹ như sợ làm đau. Rồi anh đọc — đọc một đoạn ghi chú gì đó trong cuốn sổ.
“Ba xin lỗi… Giá như ba đến kịp hôm đó… Giá như xe không hư giữa đường…”
Ly bị nghẹn lại. Đó là những di vật cuối cùng của đứa con anh — và có lẽ là của vợ anh nữa. Cô không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng cô thấy anh bật khóc. Không thành tiếng, chỉ run bần bật như đứa trẻ. Nước mắt rơi xuống ướt cả chiếc áo cũ.
Khi trở vào, anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Nhưng trong mắt Ly giờ đây là một con người khác: một người cha đau đớn, kìm nén nỗi đau quá sâu để sống tiếp.
Sáng hôm sau, Ly không rời đi ngay. Cô xin phép được nán lại ăn sáng cùng anh, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Em thấy… đêm qua anh ra sau vườn. Em không cố tình theo dõi đâu, nhưng em thấy…”
Anh sững lại, bàn tay đặt trên ly cà phê khựng lại vài giây, rồi thở dài:
“Anh từng có một gia đình nhỏ. Con gái anh tên là My, mới 6 tuổi. Hôm đó, con bé ốm, vợ anh gọi anh về gấp. Nhưng đúng lúc anh đang sửa xe cho khách… xe vợ lại chết máy giữa đường… Họ bị tông xe…”
Anh nghẹn ngào, mắt đỏ hoe:
“Anh không dám vứt đồ của con. Mỗi lần nhớ quá, anh lại ra ngồi với nó… ở đó… nơi anh chôn những kỷ vật cuối cùng. Không ai biết, và anh cũng không muốn ai biết.”
Ly nắm chặt tay lại, trong lòng trào lên một cảm xúc lẫn lộn giữa thương xót và kính trọng. Người đàn ông ấy đã chọn sống lặng lẽ, giữ lấy ký ức đau buồn trong âm thầm, không than van, không trách móc.
“Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh. Nhưng… cảm ơn vì anh vẫn sống tiếp, dù điều đó không hề dễ dàng.”
Trên đường trở về, Ly không còn cảm giác bất an như lần trước. Thay vào đó là một nỗi buồn day dứt và lòng kính trọng sâu sắc. Có những nỗi đau, người ta không bao giờ vượt qua, chỉ học cách sống chung với nó.
Và có những chiếc hộp — dù bị chôn sâu trong đất — vẫn chôn cả một phần linh hồn của con người dưới đó.