Tôi là Linh, 27 tuổi, từng là nhân viên marketing tại một công ty khởi nghiệp công nghệ ở TP.HCM. Không phải là người xuất sắc nhất trong team, nhưng tôi luôn được đánh giá là chăm chỉ, sáng tạo và biết lắng nghe. Tôi từng nghĩ rằng mình đang đi đúng hướng, có một công việc ổn định, đồng nghiệp thân thiện, và một người sếp tuy nghiêm khắc nhưng công tâm – anh Hưng, giám đốc bộ phận.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ một đêm mùa mưa tháng Hai.
Hôm đó, tôi ở lại công ty đến gần nửa đêm để hoàn thiện một proposal quan trọng. Mắt cay xè vì mệt mỏi, tôi lê lết về đến nhà lúc gần 1h sáng. Sau khi tắm qua loa, tôi nằm vật ra giường, tay vẫn cầm điện thoại, định gửi một tin nhắn cho người bạn thân để than thở:
“Lão Hưng đúng kiểu robot, bắt làm lại ba lần một cái slide. Mình mà là vợ lão chắc đập laptop cho tỉnh.”
Tôi không nhớ rõ mình đã ngủ gật lúc nào. Nhưng điều khiến tôi tỉnh giấc không phải là tiếng đồng hồ báo thức, mà là tin nhắn phản hồi – từ chính… sếp Hưng.
“Tôi đã đọc được tin nhắn. Mời em đến gặp tôi lúc 8h sáng nay.”
Tôi chết điếng. Tôi đã gửi nhầm tin nhắn cho… chính sếp Hưng. Tim tôi đập loạn. Tôi cố nuốt từng ngụm nước lọc nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.
8h sáng, tôi bước vào phòng họp với đôi mắt thâm quầng. Anh Hưng ngồi đó, ánh mắt bình thản nhưng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Không một lời trách móc to tiếng, không một câu chỉ trích nặng nề. Anh chỉ nói đúng một câu:
“Tôi nghĩ em không còn phù hợp với môi trường này nữa. Chúng ta nên dừng lại ở đây.”
Tôi rời công ty ngay trong ngày hôm đó. Không kèn trống, không lời chia tay đồng nghiệp. Chỉ là một cô gái trẻ lê bước ra khỏi tòa nhà sau ba năm gắn bó, đầu óc quay cuồng, trái tim rối loạn bởi sự tiếc nuối, xấu hổ và tổn thương.
Suốt ba tháng sau đó, tôi gần như mất phương hướng. Hồ sơ xin việc bị từ chối liên tục. Trong ngành nhỏ bé của tôi, tin đồn lan nhanh hơn gió. Chỉ cần một người phỏng vấn nhận ra tôi từng bị sa thải vì “lỗi cá nhân”, là họ gạt hồ sơ sang một bên. Tôi thậm chí từng nghe loáng thoáng từ một người quen trong ngành: “Linh hả? Cô ấy từng lỡ lời với sếp, nghe nói bất cẩn lắm.”
Tôi im lặng trước mọi lời xì xào. Tôi trách bản thân, giận chính mình vì sự bồng bột và mệt mỏi đêm đó. Nhưng sâu hơn hết, tôi giận… chính anh Hưng. Tại sao chỉ vì một tin nhắn lúc nửa đêm, một lời than thở thiếu suy nghĩ, mà anh có thể phớt lờ hết công sức tôi bỏ ra suốt ba năm?
Cuối cùng, tôi quyết định tạm rời khỏi TP.HCM, về quê ngoại ở Đà Lạt một thời gian để bình tâm. Tôi xin làm nhân viên hỗ trợ content cho một homestay nhỏ, lương không cao, nhưng ít ra tôi được sống trong không khí dễ chịu, không phải chạy theo KPI hay nhìn ánh mắt soi mói.
Và rồi, sáu tháng trôi qua như vậy – lặng lẽ, mờ nhạt, và tưởng như tôi đã rời xa thế giới cũ mãi mãi. Cho đến một ngày, cuộc sống của tôi bất ngờ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác… chỉ vì một cuộc gọi.
Đó là một chiều tháng Tám, trời Đà Lạt đổ mưa nhẹ. Tôi đang chỉnh sửa vài bức ảnh để đăng fanpage homestay thì điện thoại rung lên. Số lạ, đầu số TP.HCM. Tôi định không bắt máy, nhưng linh tính mách bảo điều gì đó. Tôi nhấc máy, giọng bên kia vang lên – trầm ấm, quen thuộc, nhưng khiến tôi lạnh sống lưng:
“Linh, anh Hưng đây.”
Tôi lặng người vài giây.
“Anh… gọi em có chuyện gì ạ?” – Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Anh muốn gặp em. Một buổi cà phê, nếu em đồng ý. Ngay tại Đà Lạt. Anh sẽ bay lên chiều nay.”
Tôi gần như không tin vào tai mình. Sau tất cả, người từng sa thải tôi lại muốn gặp? Tại sao? Để xin lỗi? Để trách thêm? Hay có một dự án nào đó cần tôi hỗ trợ?
Chiều hôm ấy, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ bên đồi. Anh vẫn vậy – áo sơ mi trắng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng mệt mỏi hơn. Anh không vòng vo:
“Anh xin lỗi vì đã sa thải em theo cách đó. Lúc đó anh giận, nhưng cũng vì áp lực. Sau này khi nhìn lại, anh thấy đó là quyết định sai.”
Tôi im lặng, không biết nên tức giận hay nhẹ nhõm.
“Anh sắp khởi nghiệp. Một startup nhỏ trong lĩnh vực AI & truyền thông. Và người đầu tiên anh muốn mời về làm content lead là em.”
Tôi ngẩng lên. Không tin được.
“Anh không chọn em vì áy náy. Mà vì anh biết rõ, trong ba năm ở công ty cũ, không ai hiểu khách hàng bằng em, không ai bám sát insight và kể câu chuyện tốt như em. Tin nhắn đó… anh nghĩ mãi. Nếu một người đủ gần gũi để dám bộc lộ sự bức xúc, thì có lẽ họ cũng đủ trung thực để gắn bó dài lâu, nếu họ được tin tưởng.”
Tôi không trả lời ngay. Nhưng tối hôm đó, tôi khóc. Lần đầu tiên sau nửa năm, tôi khóc không vì tiếc nuối hay đau khổ, mà vì cảm giác được nhìn nhận, được trao cơ hội thứ hai.
Ba tháng sau, tôi chính thức quay lại TP.HCM. Chúng tôi bắt đầu từ một văn phòng nhỏ, chỉ 6 người. Tôi dẫn dắt team nội dung, cùng anh Hưng gọi vốn, trình bày dự án với nhà đầu tư, thức đêm viết proposal như ngày xưa – nhưng lần này là cho chính giấc mơ của mình.
Và lạ thay, chính sự cố “tin nhắn lúc 1h sáng” ấy, sau này lại trở thành câu chuyện mở đầu trong buổi pitching. Anh Hưng kể nó như một bài học về lòng tin và khả năng thay đổi.
Giờ đây, mỗi khi ai đó hỏi tôi: “Làm sao em có thể quay lại mạnh mẽ như vậy?”, tôi chỉ cười:
“Vì cuộc sống luôn biết cách thử thách bạn bằng những cú tát… trước khi tặng bạn món quà bất ngờ nhất.”