Cô b/ồ thản nhiên đăng ảnh ngồi xe sang, chú thích đầy m/ỉ;a m/a;i: ‘Chồng người ta chiều dễ sợ’ — cố tình để tôi thấy. Nhưng cô ta đâu ngờ, chưa đầy 24 tiếng sau, tôi âm thầm ra đòn khiến ả ê ch/ề nhận kết cục không ngờ tới..

Tôi là Hương – 34 tuổi, giám đốc marketing của một công ty mỹ phẩm có tiếng ở Hà Nội. Tôi không đẹp lộng lẫy, không phải tuýp phụ nữ “lướt qua là quay đầu”, nhưng tôi đủ sắc sảo, độc lập và giỏi kiếm tiền. Tôi có chồng – Tuấn – hơn tôi 3 tuổi, doanh nhân, điển trai, ga-lăng, nói chuyện có duyên và… rất biết cách khiến người khác tin tưởng.

Chúng tôi kết hôn được 8 năm, có một bé trai 6 tuổi. Cuộc sống tưởng chừng viên mãn – nhà đẹp, xe sang, con ngoan, hai vợ chồng đều có sự nghiệp. Nhưng đó chỉ là cái vỏ. Vỏ bọc của một mối quan hệ mà tôi phát hiện ra đã mục ruỗng từ bên trong.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều mưa, tôi đang họp thì thấy điện thoại báo tin nhắn. Là từ một tài khoản Instagram lạ, kèm ảnh chụp màn hình story: một cô gái trẻ, mặc váy bó sát, tạo dáng bên chiếc xe Mercedes S-Class màu đen. Caption viết:

“Chồng người ta chiều ghê. Vừa than lạnh xíu là có xe đưa đón tận nơi 🥰🥀.”
Kèm biểu tượng trái tim và gắn hashtag: #sugarisbetterthansalt.

Tôi không phải người hay ghen bóng gió, nhưng linh cảm của một người vợ khiến tim tôi đập hụt một nhịp. Chiếc xe… giống hệt xe của chồng tôi. Biển số bị che mờ, nhưng… đen bóng, nội thất màu kem, biển tỉnh, và đặc biệt: phần ốp gỗ trên tay lái lộ ra trong ảnh – đúng kiểu chồng tôi từng đặt riêng.

Tôi tra lại tài khoản Instagram – tài khoản công khai, gần 10 nghìn follow, chuyên đăng ảnh “check-in sang chảnh”: đồ hiệu, nhà hàng 5 sao, du lịch Bali, Maldives, Hàn Quốc. Chủ tài khoản là một cô gái khoảng 23-24 tuổi, tên gọi là “MiMi”, mặt búp bê, thân hình bốc lửa. Ảnh nào cũng như đang cố hét lên: “Tôi là tiểu tam và tôi tự hào về điều đó”.

Cô ta không tag tên chồng tôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn lấp lửng: “Người đàn ông của em chưa bao giờ để em thiệt thòi”, “Chồng người ta nói: ‘Em thích là được’”, hoặc đơn giản là một chiếc ảnh bàn tay với đồng hồ Rolex trên cổ tay đàn ông – đúng mẫu mà tôi từng mua tặng Tuấn sinh nhật năm ngoái.

Tôi thấy buồn cười. Không phải vì đau. Mà vì cái cách cô ta công khai “khoe chiến tích” với thái độ trơ tráo, cố tình để tôi nhìn thấy, rồi nghĩ mình đang là người chiến thắng. Nhưng cô ta đã đánh giá sai tôi. Tôi không phải kiểu phụ nữ vào bếp nấu canh đợi chồng, rồi âm thầm rơi nước mắt khi phát hiện chồng ngoại tình. Tôi là phụ nữ bản lĩnh – và tôi không để ai dẫm lên lòng tự trọng của mình mà không trả giá.

Tối hôm đó, tôi vẫn cười nói với chồng như bình thường. Tôi thậm chí còn rủ anh đi ăn tối, gọi món anh thích. Anh tỏ ra bình thường, không chút nghi ngờ. Nhưng trong đầu tôi, một kế hoạch đang hình thành.

Tôi bắt đầu điều tra. Việc đầu tiên là thuê một thám tử tư theo dõi Tuấn. Không phải vì tôi chưa chắc chắn, mà tôi muốn có bằng chứng đầy đủ, rõ ràng, không thể chối cãi. Đồng thời, tôi cũng lặng lẽ chụp lại toàn bộ story, bài đăng, comment, địa điểm check-in của cô “bồ nhí”, đối chiếu ngày giờ để xác nhận trùng khớp với lịch trình của chồng.

Chỉ sau 4 ngày, thám tử gửi cho tôi bản báo cáo đầu tiên. Đúng như tôi dự đoán: Tuấn có một “bồ nhí” tên thật là Nguyễn Ngọc Mai, sinh năm 2001, quê Hải Dương, từng thi vào trường Sân khấu Điện ảnh nhưng không đậu, sau đó lên Hà Nội sống tự do, làm mẫu ảnh, KOL bán hàng online. Họ thuê một căn hộ cao cấp gần Times City để làm “tổ tình yêu”. Chi phí thuê gần 30 triệu/tháng – do Tuấn trả.

Tôi siết chặt tay khi đọc bản báo cáo. Không phải vì ghen. Mà vì thấy khinh. Người đàn ông đầu 4, có vợ con đề huề, lại đi nuôi một cô gái chưa tới 25, sống ảo và ăn bám để “bồi dưỡng cảm xúc”.

Tối hôm đó, tôi vẫn im lặng. Tôi không nói với chồng câu nào về chuyện tôi biết. Thay vào đó, tôi chuẩn bị kỹ càng hơn – thu thập tài chính, kiểm tra sổ tiết kiệm, tài sản đứng tên chung, hợp đồng kinh doanh, và những gì có thể ảnh hưởng đến tôi nếu ly hôn. Tôi cũng liên hệ với một luật sư quen, xin tư vấn về việc bảo toàn tài sản và giành quyền nuôi con.

Nhưng tôi chưa có ý định ly hôn. Chưa phải lúc.

Tôi muốn cô “bồ nhí” đó phải nhận trái đắng trước.

Ngày hôm sau, cô ta đăng thêm một story mới:

“Từ giờ khỏi cần Grab nhé 😚 Có người lo hết rồi 🖤.”
Ảnh chụp góc xe, chân đi giày cao gót, cố tình để lộ phần logo Mercedes. Cùng lúc đó, tôi thấy cô ta thả vài comment bóng gió vào bài viết cũ của tôi:
“Chị cũng đi Merc à? Trùng hợp ghê ta 😘”
“Thời nay ai còn chung thủy đâu chị nhỉ 😌”

Đó là giọt nước tràn ly. Tôi hiểu, cô ta đang cố khiêu khích tôi, muốn đẩy tôi vào cuộc đối đầu tay ba. Nhưng tôi không bao giờ chơi trò “giành giật đàn ông” với hạng đàn bà rẻ tiền. Tôi chọn cách khác.

Tối hôm đó, khi Tuấn vừa ra khỏi nhà, tôi gửi cho luật sư bộ hồ sơ đã chuẩn bị, đồng thời nhắn tin cho một người bạn làm trong giới truyền thông giải trí – người từng hợp tác với tôi nhiều lần. Tôi nói, “Em cần giúp đưa một cô KOL nhỏ nổi tiếng nhờ giật chồng người khác về lại mặt đất. Và em có đủ bằng chứng.” Anh bạn tôi chỉ nhắn lại: “Được. Cho chị ta nổi luôn, nhưng theo cách không mong muốn.”

Kế hoạch bắt đầu từ đó. Và chưa đầy 24h sau…

Sáng hôm sau, cả Hà Nội mưa lất phất. Một buổi sáng tưởng chừng bình thường, nhưng là khởi đầu cho một ngày mà tôi sẽ nhớ suốt đời — không phải vì đau, mà vì sự hả hê hiếm có.

8h15, tôi nhận được tin nhắn từ người bạn trong giới truyền thông:

“Mọi thứ đã lên. Bài sẽ được đẩy mạnh trong hội nhóm ‘Drama KOLs’, ‘Góc bóc phốt’, và vài group có hàng trăm nghìn thành viên. Gắn tên thật, hình ảnh, cả video. Chị chuẩn bị cười đi.”

Bài viết được trình bày như một bài bóc phốt “hot girl sống ảo, giật chồng người khác”, có đầy đủ:

  • Ảnh chụp MiMi tạo dáng bên chiếc xe – so sánh với ảnh xe Tuấn từng đăng trên Facebook (tôi đã cố tình để một bức công khai năm ngoái).

  • Ảnh hóa đơn nhà thuê đứng tên Tuấn.

  • Tin nhắn giữa MiMi và một người bạn, trong đó cô ta khoe rằng “gài được anh ấy cãi nhau với vợ rồi, chị kia chắc cũng sắp văng khỏi ghế thôi”.

  • Và đặc biệt: clip ngắn quay cảnh MiMi bước ra từ xe Tuấn, hôn lên má anh ta trước khi đi vào chung cư.

Dưới bài viết, hàng nghìn bình luận nổi lên như ong vỡ tổ. Đa số là phẫn nộ:

  • “Cướp chồng người khác mà còn tự hào?”

  • “Ăn bám đàn ông đã có vợ con là nghề hot hả?”

  • “Ủa mà chồng người ta bị ng* hay bị bỏ bùa vậy?”

Chưa đầy một giờ sau, tài khoản Instagram của MiMi chuyển sang chế độ riêng tư. Tôi không cần vào cũng biết cô ta đang hoảng loạn.

Nhưng tôi chưa dừng lại.

10h sáng, tôi gọi cho Tuấn:

– “Anh ơi, về nhà một chút nhé. Em muốn nói chuyện quan trọng.”

Tuấn về. Vừa bước vào nhà, mặt anh ấy đã có gì đó bất ổn — chắc hẳn đã thấy những gì lan truyền trên mạng. Tôi đặt trước mặt anh một xấp hồ sơ:

  • Bằng chứng ngoại tình.

  • Sao kê chuyển khoản cho tài khoản của MiMi (tôi lén lấy từ điện thoại anh mấy hôm trước).

  • Ảnh hai người đi du lịch Hàn Quốc – MiMi đã ngu ngốc đăng đầy story, tôi đã lưu tất cả.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Tuấn:

– “Anh có 15 phút để quyết định: ký đơn ly hôn trong hòa bình, hoặc để em khởi kiện cả anh và cô ta vì ngoại tình có tổ chức. À, em đã gửi một bản cho luật sư rồi.”

Tuấn ú ớ:

– “Hương… Anh sai rồi… nhưng chuyện không nghiêm trọng đến mức đó… Là anh bị cô ta dụ dỗ…”

Tôi cười nhạt:

– “Không nghiêm trọng? Vậy em kể một vài chi tiết ‘vui’ cho anh nhé:

  1. Cô ta từng khoe với bạn bè là sẽ thay thế em.

  2. Cô ta gọi con em là ‘cái rào cản’.

  3. Và anh dùng tiền chung của hai vợ chồng để nuôi cô ta ăn chơi, đi du lịch, thuê nhà.

Anh nghĩ chuyện đó là nhẹ?”

Anh im lặng. Mắt đỏ hoe, tay run lên. Nhưng tôi không còn quan tâm.

– “Em đã nhường, đã im lặng, đã tạo điều kiện. Nhưng anh chọn cách phản bội. Em không phải kiểu đàn bà gào thét, níu kéo, nhưng em cũng không để mình làm trò cười cho thiên hạ.”

Tuấn cúi đầu. Tôi đặt bút trước mặt:

– “Chúng ta chia tay trong danh dự. Em lấy lại những gì thuộc về em. Con sẽ ở với em. Anh có thể chu cấp hoặc không, tuỳ vào nhân cách còn sót lại.”

Anh ký.

12h trưa, thông tin “giám đốc marketing công ty X chính thức ly hôn vì chồng ngoại tình với hot girl sống ảo” lên báo – do người bạn tôi nhẹ nhàng gửi “tip” cho một phóng viên mạng. Không nêu tên cụ thể, nhưng ai biết chuyện cũng hiểu đang nói về ai.

Chiều hôm đó, MiMi đăng một story lạ lùng, đầy cay cú:

“Phụ nữ bây giờ ghê thật đấy. Không giữ được chồng thì làm trò để bôi nhọ người khác. Thôi, về quê mở nail vậy…”

Còn tôi?

Tôi không trả lời, không nói thêm lời nào. Nhưng tôi đặt vé bay đi Đà Nẵng cùng con trai 2 ngày sau đó. Chúng tôi đi nghỉ – lần đầu trong nhiều năm mà tôi không cần nghĩ đến việc sẽ phải nhắn tin “Anh ăn gì chưa?”, hay “Mấy giờ anh về?”

Tôi ngồi trên bãi biển, nhìn con chạy chơi. Trong đầu vang lên một câu duy nhất:

“Chồng người ta chi-ều ghê”… Ừ thì chiều… chiều quá nên vợ người ta mới cho anh ta biết thế nào là kết thúc tử tế.