Chồng lấy chiếc ô tô do vợ bỏ tiền mua để chở nh;ân t/ình, đến khi vợ mời bố mẹ hai bên đến tuyên bố l;y h;ôn thì b/àng h/oàng phát hiện ‘t/i;ểu t/a;m’ lại chính là… người quen.

Ly là một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp và mạnh mẽ. Năm 30 tuổi, cô đã có trong tay một chuỗi spa cao cấp tại TP.HCM, thu nhập hàng tháng lên đến hàng trăm triệu. Cuộc sống của cô đủ đầy, chỉ thiếu một người đàn ông có thể đồng hành lâu dài. Rồi cô gặp Thành – một giảng viên đại học điềm đạm, có học thức, nhưng tài chính không nổi bật. Sự chững chạc và lời nói dịu dàng của anh khiến cô rung động.

Dù có nhiều lời can ngăn từ bạn bè, cho rằng Thành “không xứng tầm”, Ly vẫn quyết định kết hôn sau hơn một năm tìm hiểu. Cô tin rằng trong hôn nhân, quan trọng nhất là sự yêu thương và tôn trọng, chứ không phải là vật chất. Cô là người kiếm tiền giỏi, và cô không ngại là người gánh vác tài chính.

Sau đám cưới, Ly là người lo toàn bộ chi phí sinh hoạt, trả góp căn hộ, mua xe ô tô 2 tỷ đồng cho chồng đi làm, thậm chí còn giúp bố mẹ chồng sửa lại căn nhà cũ ở quê. Cô chưa từng tính toán.

Thế nhưng, sau 3 năm, Thành dần thay đổi. Anh trở nên ít chia sẻ, thường xuyên đi công tác bất chợt, về nhà khuya với mùi nước hoa lạ và cái điện thoại luôn để chế độ im lặng. Linh cảm của người phụ nữ khiến Ly bất an, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ có thể là do áp lực công việc.

Một buổi chiều cuối tuần, Ly đi công việc về sớm. Cô bất chợt thấy chiếc xe của chồng – chiếc xe chính cô bỏ tiền mua – đang đậu tại một quán cà phê sân vườn ở quận 7. Điều khiến cô chết lặng là bên cạnh chồng là một cô gái ăn mặc gợi cảm, đang cười nói thân mật, tay còn gác lên vô lăng như thể đang… sở hữu chiếc xe đó.

Ly không làm ầm. Cô đứng từ xa, chụp lại vài tấm hình làm bằng chứng. Rồi cô lặng lẽ quay về.

Tối hôm đó, Thành về nhà với thái độ bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra. Ly chỉ lặng lẽ nói một câu:

“Ngày mai, anh có thể rảnh không? Em muốn mời bố mẹ hai bên qua ăn cơm.”

Thành hơi sững người, nhưng rồi gật đầu đồng ý. Anh không biết rằng, cơn giông sắp kéo tới.

Hôm sau, cả hai gia đình đều có mặt. Ly dọn mâm cơm chu đáo, vẫn giữ vẻ điềm đạm thường thấy. Sau bữa ăn, cô rót trà mời từng người, rồi bất ngờ đứng dậy, mở điện thoại và chiếu lên màn hình TV hình ảnh chồng mình đang ôm ấp tình nhân trên chính chiếc xe mà cô bỏ tiền ra mua.

Cả căn phòng lặng đi. Mẹ chồng Ly tái mặt, còn bố chồng thì cúi đầu không nói gì. Bố mẹ ruột Ly thì giận đến run tay.

Thành không còn đường chối cãi, đành ấp úng:

“Anh… chỉ là bạn bình thường thôi, em đừng làm lớn chuyện. Anh xin lỗi…”

Ly nhìn thẳng vào chồng, giọng bình tĩnh:

“Chiếc xe này do tôi bỏ tiền mua, đứng tên tôi. Căn hộ này tôi trả góp. Tiền sinh hoạt 3 năm nay tôi lo hết. Vậy mà anh phản bội tôi chỉ để… đi chơi gái trên chính tài sản của tôi?”

Chưa kịp để ai lên tiếng, Ly tiếp tục:

“Hôm nay, tôi mời bố mẹ hai bên đến đây, không phải để xin lỗi hay hòa giải. Tôi muốn tuyên bố – tôi chính thức muốn ly hôn.”

Không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Nhưng điều khiến tất cả mọi người choáng váng hơn cả, chính là lúc Ly đưa tay chỉ vào người phụ nữ mà Thành ngoại tình cùng – cô gái đang có mặt ở phòng khách.

Ly mở cửa phòng bên cạnh, kéo người con gái ra giữa phòng, ánh mắt sắc lạnh:

“Giới thiệu với mọi người – đây là người thứ ba. Và trớ trêu thay… cô ấy chính là cháu gái của bác Hoàng – người hàng xóm thân thiết của gia đình tôi suốt 20 năm qua.”

Cả hai gia đình đồng loạt “Ồ” lên. Mẹ Ly chết lặng khi nhận ra người quen. Còn cô gái thì mặt tái mét, lí nhí định rút lui nhưng đã quá muộn.

Ly chốt lại:

“Tôi đã chịu đựng đủ. Đây không còn là chuyện riêng tư. Đây là sự phản bội, là sự xúc phạm đến lòng tin và phẩm giá của tôi. Tôi sẽ nộp đơn ly hôn trong tuần tới. Tôi không cần sự tha thứ từ bất cứ ai.”

Câu nói ấy như lưỡi dao kết thúc mọi thứ.

Sau ngày tuyên bố ly hôn, căn nhà từng là tổ ấm của Ly bỗng trở nên lạnh lẽo. Thành dọn ra khỏi nhà ngay hôm sau, mang theo một vali quần áo và ánh mắt bối rối. Ly không khóc, cũng không gào thét, bởi những tổn thương đã hóa đá từ lâu. Cô chỉ thấy lòng nhẹ đi, như trút được một khối u nặng nề.

Chỉ trong vòng một tuần, tờ đơn ly hôn được nộp. Ly từ chối mọi nỗ lực hòa giải từ hai bên gia đình. Cô không muốn kéo dài hay “cho thêm cơ hội”. Cô biết rõ một điều: đàn ông có thể thay đổi, nhưng sự tôn trọng và lòng tin – khi đã vỡ – thì không thể hàn gắn.

Vụ việc chẳng bao lâu đã trở thành đề tài bàn tán trong khu phố. Người thì xót xa cho Ly – người phụ nữ vừa giỏi vừa giàu mà vẫn không giữ được hạnh phúc. Người lại chê Thành không biết điều, được vợ “nuôi” lại còn phản bội. Nhưng sốc nhất vẫn là danh tính của cô gái kia – Trâm, cháu gái bà Hoàng – người hàng xóm thân thiết từng coi Ly như con ruột.


Một buổi chiều, Ly bất ngờ nhận được điện thoại của bà Hoàng. Giọng bà khàn đặc, nói không nên lời:

“Con rảnh thì qua bác chút. Bác… muốn xin lỗi.”

Ly lưỡng lự, rồi cũng đồng ý. Dù sao, bà Hoàng từng chứng kiến Ly từ lúc còn học cấp 2, từng là người đưa cô ổ bánh mì nóng hổi mỗi sáng đi học, là người từng chăm sóc cô khi bố mẹ vắng nhà.

Khi Ly bước vào nhà, bà Hoàng đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, mắt đỏ hoe. Trâm thì đứng lặng trong góc, đầu cúi gằm. Ly chưa nói gì, thì bà Hoàng đã nắm tay cô:

“Bác không ngờ nó lại làm chuyện đó… Bác xấu hổ với con. Từ nhỏ bác thương con như cháu ruột, mà giờ… chính cháu bác lại đâm con một nhát sau lưng.”

Ly siết nhẹ tay bà, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng hướng về Trâm:

“Chị em từng ngồi ăn cơm với nhau, vậy mà cô lén lút với chồng tôi sau lưng tôi bao lâu?”

Trâm run rẩy, lí nhí:

“Em xin lỗi… Em… chỉ nghĩ là anh Thành cô đơn, hay than thở bị chị bỏ bê…”

Câu nói ấy khiến Ly bật cười. Một tiếng cười chua chát.

“Cô biết tôi bận rộn kiếm tiền, ai đang sống dựa vào ai? Tôi không bỏ bê, tôi đang gồng gánh. Và cô – cô tiếp cận anh ta, là vì tình cảm hay vì… cái xe ô tô 2 tỷ kia?”

Trâm không đáp. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt long lanh nước.

Ly không muốn nói thêm. Cô đứng dậy, cúi đầu chào bà Hoàng – “Bác đừng tự trách. Người sai phải chịu hậu quả. Cháu không giận bác. Nhưng từ nay, bác hãy coi như không có đứa cháu tên Trâm, và cháu cũng không còn là con cháu trong nhà này nữa.”

Cánh cửa đóng lại, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.


Ly dồn hết tâm sức vào công việc sau ly hôn. Cô mở thêm một chi nhánh spa mới, thuê thêm quản lý, và bắt đầu xuất hiện trở lại trong các hội thảo doanh nhân nữ. Dường như càng bị phản bội, cô càng trở nên mạnh mẽ và sắc sảo hơn.

Thành thì hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô. Cô nghe loáng thoáng rằng anh ta dọn về quê một thời gian, không tìm được công việc ổn định. Còn Trâm thì bị bà Hoàng từ mặt, sống nhờ người thân ở Bình Dương, chẳng còn dám bén mảng về phố cũ.

Một năm sau, vào đúng ngày sinh nhật Ly, cô tổ chức một buổi tiệc nhỏ trên sân thượng spa. Không gian đầy hoa, ánh đèn vàng rực rỡ và tiếng nhạc du dương. Cô mặc chiếc váy đỏ rực, đứng giữa bạn bè, nâng ly:

“Một năm trước, tôi nghĩ đời mình sụp đổ. Nhưng hóa ra, mất đi người không xứng đáng lại là điều may mắn. Cảm ơn những vết thương – vì chính nó dạy tôi cách tự chữa lành. Tôi ly hôn, nhưng không lụi tàn. Tôi chỉ đang rũ bỏ lớp tro cũ… để bùng cháy lại lần nữa.”

Mọi người vỗ tay không ngớt.

Cô cười – nụ cười rạng rỡ, tự do và không còn vướng bận.

Ở phía xa, giữa dòng người, có một ánh mắt lặng lẽ nhìn cô từ phía sau hàng rào kính. Là Thành. Nhưng giờ đây, anh chỉ là một khán giả bất đắc dĩ trong câu chuyện mà anh từng là nhân vật chính. Người phụ nữ từng thuộc về anh – nay đã là mặt trời rực rỡ, mà anh không còn tư cách chạm vào.