Mười năm. Một thập kỷ dài đằng đẵng với bao nhiêu lần hy vọng rồi lại thất vọng, đôi vợ chồng Huy và Linh vẫn chưa thể có được một đứa con. Những lần khám bệnh, điều trị hiếm muộn, chạy chữa từ Tây y đến Đông y… đã khiến họ cạn kiệt cả tiền bạc lẫn tinh thần. Linh nhiều lần khóc một mình trong đêm, tự trách bản thân là người đàn bà vô dụng. Còn Huy, dù bên ngoài vẫn luôn vững vàng, nhưng anh cũng mang trong mình nỗi buồn âm ỉ.
Họ sống trong một căn nhà nhỏ tại ngoại ô Hà Nội. Tình cảm vợ chồng vẫn gắn bó, nhưng không khí trong nhà thường trầm lắng, thiếu đi tiếng cười trẻ con mà họ luôn mơ ước. Cuối cùng, sau nhiều lần đắn đo, cả hai quyết định làm hồ sơ xin con nuôi. Họ không quan trọng đứa trẻ có phải máu mủ hay không – chỉ cần được làm cha, làm mẹ, được chăm sóc và yêu thương một sinh linh nhỏ bé là đủ.
Quá trình xin con nuôi không hề đơn giản. Họ phải trải qua hàng loạt thủ tục, phỏng vấn, xác minh điều kiện kinh tế, đạo đức… Nhưng rồi, sau bao nỗ lực, họ nhận được tin từ trung tâm bảo trợ trẻ em: một bé gái 6 tháng tuổi vừa được đưa vào trung tâm, khỏe mạnh, đáng yêu và đủ điều kiện nhận nuôi. Huy và Linh gần như vỡ òa trong hạnh phúc. Họ chuẩn bị mọi thứ – từ cũi, quần áo, bình sữa cho đến cả tên gọi: bé sẽ tên là An Nhiên – mong bé sống bình yên, hạnh phúc.
Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ. Ba ngày trước khi chính thức ký kết nhận con, Linh thấy trong người có gì đó khác lạ. Ban đầu cô nghĩ do căng thẳng, nhưng rồi cảm giác buồn nôn, chóng mặt kéo dài khiến cô không yên tâm. Cô quyết định thử thai. Que thử hiện lên hai vạch rõ ràng. Linh sững sờ. Không dám tin vào mắt mình, cô đi khám. Và bác sĩ thông báo điều mà cô không dám mơ đến: cô đang mang thai. Không chỉ vậy – là thai đôi, hoàn toàn tự nhiên, không hề can thiệp gì.
Linh khóc trong phòng khám. Những giọt nước mắt vỡ òa sau mười năm cạn kiệt hy vọng. Cô gọi cho Huy. Ban đầu anh lặng đi, tưởng là nghe nhầm. Nhưng rồi khi nhận ra đó là sự thật, Huy hét lớn trong điện thoại, tiếng cười vang khắp phòng làm việc. Họ ôm nhau thật chặt, không ai nói gì – bởi lời nói nào có thể đủ cho niềm vui ấy?
Vì sức khỏe Linh không quá tốt, bác sĩ yêu cầu cô nghỉ ngơi hoàn toàn từ tháng thứ ba. Cả gia đình tập trung chăm sóc cô, và tạm hoãn thủ tục nhận nuôi bé An Nhiên – vì nghĩ rằng, giờ đây họ sẽ có hai thiên thần bé nhỏ thực sự của mình. Nhưng Linh vẫn dặn lòng: sau này, nếu có điều kiện, họ sẽ vẫn đến thăm và giúp đỡ bé An Nhiên – như một cái ơn với số phận.
Ngày Linh chuyển dạ, trời mưa lớn. Huy vội vàng đưa vợ vào bệnh viện, tim đập thình thịch không yên. Ca sinh mổ diễn ra nhanh chóng nhưng căng thẳng. Cuối cùng, hai bé trai sinh đôi được đưa ra, tiếng khóc vang vọng cả hành lang bệnh viện. Bác sĩ báo tin: hai bé khỏe mạnh, một nặng 2,8kg, một nặng 3,1kg. Linh mệt lả nhưng ánh mắt đầy mãn nguyện.
Huy đứng bên cửa phòng chờ, tay ôm bó hoa nhỏ. Y tá đẩy chiếc xe đẩy với hai bé trai bọc khăn trắng ra. Anh bước lại gần, tim đập rộn ràng, miệng lẩm bẩm: “Con ơi… Ba đây…”
Nhưng rồi… anh sững người.
Một trong hai đứa bé có làn da ngăm hẳn so với vợ chồng anh – vốn đều có nước da trắng. Không chỉ vậy, ánh mắt đứa bé sắc và sâu, gương mặt có những nét lạ lẫm, không giống bất kỳ ai trong nhà. Còn đứa còn lại thì hoàn toàn bình thường – da trắng, môi đỏ, giống Linh như đúc.
Huy lùi lại một bước, mặt tái đi. Y tá ngạc nhiên:
– Anh sao thế? Đây là con anh mà?
Anh không đáp. Mắt vẫn dán vào đứa bé có làn da ngăm. Bàn tay anh siết chặt lại.
Trong đầu anh vang lên những nghi ngờ đáng sợ:
“Không thể nào… Sao lại như vậy? Mười năm không có con, giờ lại có song thai mà một đứa lại… khác biệt đến vậy? Có khi nào…?”
Y tá đưa bé cho anh bế. Anh lưỡng lự rồi ôm lấy. Nhưng không thể ngăn được cảm giác lạnh dọc sống lưng. Những câu hỏi dồn dập ùa về trong đầu anh – và rồi, một tia giận dữ bùng nổ:
– Linh! Em phải giải thích cho anh chuyện này!
Tiếng quát của Huy vang lên ngoài hành lang khiến y tá giật mình. Một vài người đang chờ khám ngước nhìn, còn trong phòng hậu sản, Linh vừa tỉnh dậy sau ca mổ, chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy chồng đẩy cửa xông vào, mắt đỏ ngầu, tay run run như cố kiềm chế cơn giận.
– Em… em sao rồi? – Linh thều thào.
– Em nói cho anh biết – đứa bé da ngăm đó là ai?
Câu hỏi như một nhát dao xé toạc không khí vừa mới yên tĩnh. Linh tròn mắt nhìn chồng, sững người mất vài giây, rồi bật ra một tiếng:
– Gì cơ…?
– Một đứa thì giống em, còn một đứa thì… hoàn toàn không giống ai trong nhà. Em giải thích đi. Em có gì giấu anh không?
Linh tái mặt. Cô chưa từng thấy Huy như vậy – người đàn ông điềm đạm suốt mười năm qua giờ đây như biến thành người khác. Cô lắp bắp:
– Em… em không hiểu… Chúng là con em… con chúng ta…
– Không giống! Không phải là vấn đề “giống hay không”! – Huy gắt – Em có nhớ trong họ anh có ai da ngăm như vậy không? Em đừng tưởng anh ngu!
Giọng anh vang vọng cả phòng. Linh lặng người, tay run lên vì đau và sợ. Nhưng rồi, cô nhìn vào mắt chồng, nghẹn ngào nói:
– Anh đang nghi ngờ em ngoại tình?
Huy không đáp. Câu hỏi ấy như đâm ngược vào anh. Một phần anh muốn phủ nhận, một phần thì không thể ngăn bản thân mình nghĩ đến điều đó. Những đêm trực của Linh, những lần cô đi làm về muộn mà không báo trước. Những lời đồn đại vớ vẩn của bà hàng xóm cách đây vài năm… tất cả hiện về trong đầu như một thước phim hỗn loạn.
Cả phòng im lặng. Không khí đặc quánh lại.
Cuối cùng, Linh thở hắt ra, cố ngồi dậy. Nước mắt lăn dài trên má cô:
– Anh biết không… Em đã từng nghĩ nếu anh bỏ em vì không thể có con, em cũng không trách gì cả. Em đã sống trong cảm giác tội lỗi suốt mười năm. Mỗi lần em nhìn anh cố tỏ ra mạnh mẽ, là tim em thắt lại…
– Linh…
– Nghe em nói hết! – cô gần như hét lên. – Em chưa bao giờ phản bội anh. Chưa từng! Nhưng… có một chuyện… em đã giấu.
Huy chau mày.
– Cách đây hơn một năm, sau khi bác sĩ bảo khả năng có con của em gần như bằng không, em bị trầm cảm. Em tìm đến một phòng khám Đông y ở quê. Bà lang ở đó bảo em có thể thử một loại thuốc dân gian – nhưng phải dùng đúng vào “giờ linh”, vào một ngày đặc biệt theo âm lịch. Em không tin, nhưng cũng không còn gì để mất. Em làm theo.
– Em giấu anh?
– Em không muốn cho anh hy vọng… rồi lại thất vọng như bao lần trước. Em thậm chí còn nghĩ mình bị lừa. Nhưng rồi… vài tháng sau… em mang thai.
Huy im lặng. Lý trí anh gào lên rằng lời giải thích đó nghe… mơ hồ quá. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết Linh không phải người dối trá. Cô là người luôn gồng mình chịu đựng, là người chưa bao giờ than trách điều gì.
– Còn chuyện đứa bé… – Huy lẩm bẩm – Giải thích sao về ngoại hình?
– Bác sĩ nói thai đôi có thể là song sinh khác trứng. Có thể di truyền từ các thế hệ trước. Bên nhà ngoại em có cụ tổ người Chăm, da ngăm, tóc xoăn – mẹ em từng kể, nhưng em nghĩ đó là chuyện cổ tích…
Huy ngồi phịch xuống ghế. Mọi thứ quá nhiều, quá đột ngột. Anh nhìn hai đứa con đang nằm trong cũi cạnh Linh. Một đứa trắng trẻo, một đứa da ngăm và có vẻ “khác biệt” – nhưng ánh mắt chúng giống nhau lạ kỳ. Đều nhìn anh như đang chờ một cái ôm.
Linh nắm tay anh, thì thào:
– Nếu anh muốn xét nghiệm ADN, em đồng ý. Nhưng xin anh… đừng lạnh lùng với con. Dù nó có là ai… thì cũng đã ở trong bụng em suốt 9 tháng…
Câu nói ấy như xé toang nỗi nghi ngờ cuối cùng. Huy bước đến, bế cả hai đứa trẻ lên – một bên tay trắng, một bên tay ngăm. Anh hôn nhẹ lên trán chúng, rồi nhìn Linh:
– Anh xin lỗi… Anh sai rồi. Áp lực, sợ hãi, hoài nghi… đã khiến anh mù quáng.
– Em cũng xin lỗi vì đã giấu chuyện đi khám ở quê… – Linh bật khóc.
Ba người ôm nhau trong phòng bệnh. Ngoài trời, mưa đã tạnh. Tia nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa kính, chiếu nhẹ lên hai đứa trẻ sinh đôi – khác nhau về ngoại hình, nhưng cùng chung một tình yêu vô điều kiện.
Vài tháng sau…
Gia đình nhỏ dắt nhau đến trung tâm bảo trợ trẻ em. Trên tay họ là một túi quà lớn, và ánh mắt trìu mến. Bé An Nhiên – đứa trẻ mà họ từng suýt nhận nuôi – giờ đã có người nhận khác. Nhưng Linh vẫn gửi lại một lá thư và một khoản tiền hỗ trợ hàng tháng.
“Dù không có duyên làm cha mẹ, nhưng con vẫn là một phần trong hành trình khiến chúng tôi biết hy vọng.”
Huy mỉm cười, nhìn hai con sinh đôi đang chơi với nhau dưới nắng.
– Có thể… đây chính là cách số phận dạy chúng ta biết trân trọng điều đến muộn.