Người đàn ông mặc đồ thợ xây đến trước cổng biệt thự thì bị vệ sĩ canh gác không cho vào, 30 phút sau tất cả người ở trong nhà ch/ết lặng khi biết được ông lại là…

Chiều mùa hè oi ả, ánh nắng dát vàng khắp con phố yên tĩnh nằm trong khu biệt thự cao cấp bậc nhất thành phố. Căn biệt thự nhà ông Tư Dương – một đại gia bất động sản tiếng tăm – toạ lạc giữa khuôn viên rộng hơn 2.000 mét vuông, với hệ thống an ninh được siết chặt 24/7. Không ai có thể tự ý ra vào, ngoại trừ người thân và những kẻ “được phép”.

17h30 chiều hôm đó, trong khi nhân viên phục vụ đang dọn tiệc trên tầng thượng chuẩn bị cho một buổi liên hoan nội bộ kín đáo, thì ở cổng chính, một người đàn ông mặc bộ đồ lao động bạc màu, tay cầm vali đựng đồ nghề xây dựng, tiến đến. Gương mặt ông rám nắng, ánh mắt có gì đó lạ lùng – vừa kiên định, vừa mệt mỏi. Ông dừng lại trước cánh cổng sắt cao hơn hai mét và nhấn chuông.

Vệ sĩ chính là Lực – một cựu quân nhân từng làm lính đặc nhiệm, bước ra, nhìn từ đầu đến chân người đàn ông rồi nhíu mày:

– Ai cho ông vào đây? Khu này không tuyển thợ xây dạo. Biến!

Người đàn ông không giận, cũng không rút lui. Ông đáp bằng giọng nhỏ, nhưng đầy rõ ràng:

– Tôi có hẹn với ông chủ nhà. Tôi cần gặp ông Tư Dương. Nói với ông ấy có người tên Sáu – Sáu Xây – đang đợi ở cổng.

Lực nhìn ông, cười khẩy:

– Tên Sáu Xây? Hẹn ông Tư Dương? Ông đùa đấy à?

Gã lấy bộ đàm gọi lên tầng thượng, nơi ông Tư đang trò chuyện cùng vài quan chức quen biết.

– Có thằng điên nào ở cổng tự xưng là Sáu Xây, nói có hẹn với ông. Sao đây?

Phía đầu dây kia là giọng nói khô khốc của trợ lý:

– Không có lịch nào như vậy. Cho đi chỗ khác.

Lực tắt máy, quay lại nhếch mép:

– Không ai biết ông là ai. Biến cho lẹ trước khi tôi gọi công an.

Người đàn ông gật đầu nhẹ, như thể đã đoán trước tình huống. Ông quay bước, rời khỏi cánh cổng, không cãi vã, không níu kéo.

30 phút sau.

Tiệc bắt đầu. Những tiếng cười nói rôm rả vang vọng từ tầng thượng. Ông Tư Dương – tóc vuốt gel bóng loáng, mặc vest hàng hiệu – đang nâng ly rượu vang đỏ sẫm với vị Giám đốc sở Tài nguyên Môi trường. Xung quanh là những khuôn mặt lắm tiền nhiều quyền: giám đốc ngân hàng, trưởng phòng quy hoạch, đại tá về hưu…

Không ai để ý đến cái vali nhỏ người đàn ông khi nãy để lại gần hàng rào hoa giấy ngoài cổng.

Bỗng một tiếng RẦM! rung chuyển toàn khu. Tầng trệt khói bụi mù mịt. Cửa kính nổ tung. Chuông báo động réo inh ỏi. Vệ sĩ lao vào nhưng đã quá muộn.

Một vụ nổ có chủ đích.

Toàn bộ hệ thống điện bị ngắt. Khói dày đặc. Tiếng la hét hỗn loạn vang lên. Không ai nghĩ rằng căn biệt thự có thể bị tấn công – càng không ai ngờ bởi chính người đàn ông bị xua đuổi khi nãy.

20 phút sau, lực lượng cảnh sát, cứu hỏa và truyền thông vây kín khu biệt thự. Trong đống đổ nát, một vật thể được tìm thấy gần hàng rào phía trước – chiếc vali màu xám tro, bị sức ép vụ nổ làm văng ra xa.

Chiếc vali có chữ “S.X.” khắc nhỏ ở mép dưới.

Một người phục vụ bị thương nhẹ, mặt tái xanh, run rẩy nói với công an:

– Tôi thấy ông ấy. Chính là ông thợ xây đó. Ông ấy từng làm ở đây… cách đây 25 năm.

Câu nói khiến không khí như đông cứng lại.

Ông Tư Dương đứng trân trối, mặt không còn giọt máu, tay run lên như gặp ma. Trước mặt ông, cảnh sát đưa ra một tấm ảnh cũ đã phóng to từ dữ liệu camera: người đàn ông trong ảnh – ông Sáu Xây – đang đứng trước cổng.

Một trong những khách dự tiệc – vị tướng già – thốt lên:
– Chúa ơi… Ông ấy… là người từng xây móng căn biệt thự này!

Không ai nói nên lời.

Tiếng còi hú của xe cứu hỏa và cảnh sát dội vang khắp khu biệt thự. Gió từ máy quạt công suất lớn thổi tan làn khói còn lại từ vụ nổ nhỏ ở tầng trệt. Rất may không có ai thiệt mạng, nhưng tất cả mọi người đều bàng hoàng, hoảng loạn. Không ai hiểu vì sao một người đàn ông tưởng như vô hại – một thợ xây già – lại là nguồn cơn của biến cố này.

Trong phòng thẩm vấn tại đồn công an quận, ông Tư Dương ngồi lặng im, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn. Trước mặt ông là bản phác họa của người đàn ông tên Sáu Xây.

Một cảnh sát trẻ hỏi:

– Ông có biết người này không?

Ông Tư run tay, chậm rãi gật đầu:

– Biết… Hơn 25 năm trước… chính ông ấy là tổ trưởng đội thi công xây căn biệt thự này.

– Và sau đó?

Ông Tư im lặng rất lâu, rồi kể lại, như đang rút từng mảnh ký ức chôn sâu dưới lớp bụi thời gian:

25 năm trước, khi khu đất này còn là vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, ông Tư Dương – lúc ấy chỉ là một tay đầu cơ đất đai vừa mới nổi lên – đã trúng một phi vụ lớn, mua lại mảnh đất rộng này để xây biệt thự. Ông thuê đội của Sáu Xây – một người thợ dày kinh nghiệm, tính tình nghiêm túc, thẳng thắn – để thi công phần móng.

Trong quá trình làm việc, Sáu phát hiện bản vẽ kỹ thuật có những điểm bất thường. Có vẻ như móng nhà được thiết kế không theo tiêu chuẩn chịu lực cần thiết, đặc biệt là với công trình lớn như vậy. Ông báo lại cho Tư Dương và đề nghị điều chỉnh lại bản vẽ, dù có thể làm đội thi công trễ tiến độ.

Nhưng ông Tư không chấp nhận. Sửa nghĩa là tốn tiền, tốn thời gian. Hắn gạt đi, bảo:

– Móng này đủ rồi. Ai xây thì xây, không làm thì tôi đổi người khác. Đừng lắm chuyện!

Sáu không chịu. Ông ngưng làm, quyết định rút đội của mình. Trước khi rời đi, ông còn nói một câu khiến ông Tư tức điên:

– Đừng tham quá, có ngày căn nhà này sập không phải vì móng yếu, mà vì cái tâm của ông mục nát.

Một tuần sau đó, Sáu mất tích.

Không ai tìm thấy ông. Không xác, không dấu vết. Gia đình báo công an, nhưng hồ sơ bị khép lại vì không đủ chứng cứ. Mọi người dần quên ông. Riêng Tư Dương thì không bao giờ nhắc lại chuyện ấy nữa.

Cho đến ngày hôm nay…

Cảnh sát trưởng cau mày:

– Ý ông là… ông Sáu Xây đã quay lại? Sau ngần ấy năm?

Ông Tư gật đầu, thở hắt:

– Là ông ấy. Tôi nhận ra ánh mắt đó. Dù già hơn, tóc bạc trắng… nhưng tôi không thể quên.

Cùng lúc đó, lực lượng kỹ thuật viên pháp y đang kiểm tra lại chiếc vali để lại gần hàng rào. Nhưng điều khiến họ sững người không phải là chất nổ, mà là… chiếc hộp gỗ nhỏ giấu bên trong, chứa hai mẫu xương người, cùng một tờ giấy cũ kỹ đã ngả màu.

Dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, bằng mực tím, lộ ra khi tấm giấy được mở ra:

“Nếu ai còn nhớ đến tôi – Sáu Xây – thì hãy đào móng nhà này. Dưới đó… còn một người nữa. Một người đã bị chôn cùng công lý.”

Ngay lập tức, cơ quan điều tra cho phong tỏa hiện trường và ra lệnh khai quật khu vực móng cũ phía sau biệt thự.

Ba ngày sau, họ phát hiện một thi thể bị vùi sâu hơn 2 mét dưới nền xi măng – khu vực từng là nhà kho, nay đã đổ bê tông kín mít từ hàng chục năm trước.

Giám định pháp y xác nhận: đó là thi thể của Sáu Xây.

Vậy người đàn ông xuất hiện hôm đó là ai?

Không có dữ liệu sinh trắc, không dấu vân tay khớp với bất kỳ hồ sơ nào hiện tại. Camera chỉ ghi hình người đó đến và rời đi, không để lại dấu vết. Giống như một… hồn ma.

Người phục vụ trẻ – người duy nhất tiếp cận gần ông Sáu hôm đó – quả quyết:

– Tôi chạm vào tay ông ấy mà lạnh toát như băng đá. Tôi… tôi nghĩ ông ấy không còn là người nữa.

Truyền thông rộ lên giả thuyết về một “hồn ma trở về trả thù”. Dư luận chia rẽ: người tin, người không. Nhưng kết quả điều tra không thể phủ nhận – ông Sáu đã bị thủ tiêu và chôn sống dưới móng căn biệt thự mà ông từng xây nên, và người đã ra lệnh không ai khác ngoài Tư Dương.

Vụ án cũ được lật lại. Ông Tư Dương bị khởi tố. Toàn bộ tài sản bị niêm phong. Giới quan chức từng thân cận với ông lặng lẽ quay lưng, né tránh.

Căn biệt thự bị bỏ hoang.

Người ta đồn rằng, vào mỗi buổi chiều có nắng, sẽ thấy một bóng người mặc đồ thợ xây, đứng trước cổng, tay cầm vali – lặng lẽ chờ ai đó bước ra và nghe ông kể nốt phần cuối câu chuyện.