Nửa đêm, bé Bông lên cơn sốt cao khiến Linh giật mình tỉnh dậy giữa cơn mê man. Vội vàng ôm con xuống bếp lấy khăn lau mát, cô bất giác nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng bố chồng – căn phòng vốn vẫn lạnh lẽo kể từ ngày mẹ chồng qua đời. Những tưởng chỉ là ảo giác do mệt mỏi, nhưng khi Linh lặng lẽ hé cửa nhìn vào, trái tim cô như ngừng đập.
Bố chồng cô – ông Thành – đang ngồi cùng một người phụ nữ lạ mặt.
Không phải chỉ là ngồi đối diện trò chuyện. Họ ngồi cạnh nhau trên giường. Bàn tay người phụ nữ ấy đang đặt trên đùi ông. Cả hai thì thầm to nhỏ, ánh mắt ấm áp xen lẫn những tia sáng mờ ám khiến Linh chết lặng. Cô quay đi, ôm chặt lấy con trong vòng tay, nhưng hàng loạt câu hỏi cứ lần lượt hiện lên trong đầu…
Người đó là ai? Bố chồng cô đang che giấu điều gì? Và điều tồi tệ nhất: Mọi chuyện này đã diễn ra từ bao giờ…?
Linh về làm dâu nhà ông Thành được gần ba năm. Cuộc sống làm dâu trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội không đến nỗi nào, bởi ông Thành là người cha chồng hiền lành, ít nói, sống nguyên tắc nhưng chưa bao giờ nặng lời với con cái. Ngay cả khi vợ ông mất vì tai biến hai năm trước, ông vẫn cố gắng gồng gánh để giữ gìn không khí gia đình.
Chồng Linh – Hoàng – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác tỉnh. Một tháng có khi chỉ ở nhà được vài ba ngày. Linh ở nhà với bố chồng và con gái nhỏ. Những tưởng cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, cho đến cái đêm định mệnh ấy.
Bé Bông sốt cao, người nóng như than, Linh vội vàng bật dậy lấy khăn, rồi bế con xuống nhà bếp. Trên đường đi ngang qua phòng bố chồng, Linh dừng lại – ánh sáng le lói từ khe cửa lọt ra, tiếng cười khe khẽ vọng lên. Cô hơi giật mình. Bố vẫn thức giờ này sao?
Sự tò mò khiến Linh lặng lẽ bước tới, ghé mắt nhìn vào. Và rồi cô chết lặng.
Người phụ nữ lạ, ngoài bốn mươi, mặc áo lụa mỏng, ngồi sát cạnh bố chồng trên chiếc giường nhỏ. Họ trò chuyện với nhau bằng ánh mắt thân mật, cứ như thể đây là chuyện đã diễn ra từ lâu.
Linh bối rối, lòng đầy nghi hoặc. Cô bế con lui về phòng, nhưng tâm trí rối như tơ vò. Sáng hôm sau, khi ông Thành vẫn bình thản ngồi uống trà, Linh không dám hỏi. Có điều gì đó không ổn, nhưng cô không chắc mình có quyền can thiệp.
Những ngày sau, Linh để ý hơn. Cô phát hiện ra buổi trưa ông Thành thường ra ngoài, ăn mặc gọn gàng hơn thường lệ. Có lần cô thấy ông nói chuyện điện thoại rất nhỏ, giọng trầm ấm khác hẳn dáng vẻ khô khan hằng ngày.
Một buổi chiều, nhân lúc bé Bông ngủ, Linh lặng lẽ theo sau ông Thành. Đến một quán cà phê nhỏ trong ngõ, ông gặp lại người phụ nữ hôm trước – lần này bà ta ăn mặc sang trọng, gương mặt trang điểm nhẹ. Họ cười nói thân mật như một cặp tình nhân.
Linh quay về, lòng ngổn ngang.
Phải chăng ông Thành đang có người yêu?
Chuyện này có gì sai? Ông là người góa vợ, cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc. Nhưng sao ông lại giấu giếm? Và tại sao người đó lại lén lút vào nhà giữa đêm?
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào cuối tuần, khi chồng cô – Hoàng – trở về. Linh toan kể hết, nhưng không hiểu sao lại ngập ngừng. Cô sợ Hoàng sẽ nổi nóng, hoặc tệ hơn – không tin cô. Cô chỉ khuyên chồng nên để ý đến bố nhiều hơn.
Nhưng rồi điều mà Linh không ngờ tới nhất đã xảy ra.
Tối hôm ấy, Hoàng đang xem bóng đá thì ông Thành ra ngoài, nói là đi uống nước với bạn cũ. Khoảng 10 giờ, Linh định dọn dẹp thì nghe thấy tiếng động từ phòng bố chồng. Không phải là tiếng va chạm, mà là tiếng… thì thầm quen thuộc.
Linh lặng lẽ rút điện thoại, bật ghi âm. Cô bước thật nhẹ ra hành lang, nép người vào bóng tối. Khe cửa phòng hé mở, và một lần nữa, người phụ nữ đó đang ở bên ông Thành.
“Em chỉ sợ con dâu anh phát hiện…”
“Không sao đâu. Nó không dám nói gì đâu. Với lại, nó nợ anh quá nhiều rồi…”
Nợ? Linh nợ ông Thành điều gì?
Câu nói đó như một cú tát giáng thẳng vào đầu cô. Trái tim Linh đập loạn. Phải chăng… ông Thành đang giữ một bí mật gì đó? Một điều có liên quan đến cô?
Khi người phụ nữ kia rời đi, Linh nhìn rõ biển số chiếc xe máy – một chi tiết nhỏ nhưng sau này trở thành mấu chốt quan trọng.
Cô không ngủ được đêm ấy. Trong lòng trào dâng một cảm giác bất an khó tả. Cô phải biết sự thật. Không chỉ vì lòng tò mò, mà vì chính sự an toàn và bình yên của con gái cô.
Ngày hôm sau, Linh gửi bé Bông cho chị hàng xóm trông hộ rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm sự thật.
Cô đến Công an phường nhờ tra cứu thông tin chiếc xe máy mà người phụ nữ kia đã đi. Nhờ một người quen làm trong ngành, Linh biết được chủ xe là Trịnh Thị Mai, 45 tuổi, hộ khẩu thường trú tại một phường khác trong thành phố, hiện đang sống cùng một con trai nhỏ.
Không đợi lâu, Linh bắt taxi đến địa chỉ đó. Đó là một khu nhà tập thể cũ, tầng ba, cửa gỗ bạc màu, bên trong vọng ra tiếng trẻ con học bài. Linh gõ cửa.
Một phụ nữ bước ra, đúng là người đêm đó – nhưng gương mặt bà Mai khi nhìn thấy Linh thì khựng lại, ánh mắt hoang mang. Linh nhẹ nhàng nói:
– Cháu là con dâu ông Thành… Cháu cần nói chuyện, chỉ một chút thôi.
Họ ngồi đối diện nhau trong căn bếp nhỏ. Bà Mai im lặng một lúc lâu, rồi nói chậm rãi:
– Có lẽ… đến lúc cháu phải biết.
Câu chuyện bắt đầu cách đây gần 6 năm. Khi ấy Linh vẫn là sinh viên năm cuối, mẹ bệnh nặng, nợ học phí chất chồng. Trong lúc tuyệt vọng, cô được một người bạn giới thiệu đến nhà ông Thành – khi đó là giám đốc một công ty xây dựng – xin làm giúp việc kiêm chăm sóc vợ ông đang bệnh nặng.
Linh không bao giờ quên ánh mắt bà Hạnh – mẹ chồng hiện tại – khi ấy. Một người phụ nữ tàn tạ vì đột quỵ nhưng luôn dịu dàng với Linh như con gái. Cô ở lại suốt nửa năm, vừa học, vừa chăm sóc bà.
Rồi một ngày, bà Hạnh qua đời.
Ngay sau đám tang, ông Thành gọi Linh ra nói chuyện. Ông bảo:
– Tôi không muốn Hoàng lấy những cô gái hời hợt. Nếu cháu đồng ý, tôi sẽ lo tiền thuốc men cho mẹ cháu, trả hết nợ học phí, nhưng với điều kiện: cháu phải lấy Hoàng.
Linh chết lặng. Cô không yêu Hoàng. Họ chỉ biết nhau sơ sài. Nhưng hoàn cảnh gia đình khiến cô không còn lựa chọn. Cô đã gật đầu.
Và đúng như lời hứa, ông Thành giúp gia đình Linh vượt qua cơn hoạn nạn. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng: cưới xin, giấy tờ, dọn về ở chung nhà. Hoàng không phản đối – có vẻ anh ta cũng không mặn mà chuyện tình cảm.
Sau khi cưới, Linh sống lặng lẽ trong vai trò người con dâu mẫu mực. Chồng đi suốt, cô dồn hết tình yêu thương cho bé Bông. Mọi bí mật tưởng như đã chôn vùi.
Cho đến khi bà Mai xuất hiện.
Bà Mai kể rằng bà và ông Thành từng có một mối quan hệ trước đây – lúc bà còn là nhân viên kế toán trong công ty của ông. Sau khi chồng mất sớm, bà Mai sống đơn thân nuôi con nhỏ. Tình cảm của họ kéo dài trong im lặng nhiều năm, chưa từng công khai.
Khi bà Hạnh bệnh nặng, ông Thành chấm dứt mọi liên lạc với bà Mai, nói rằng “gia đình là ưu tiên hàng đầu”.
Nhưng gần đây, ông Thành quay lại tìm bà. Ông nói muốn sống thật với mình sau những năm tháng cô đơn. Họ bắt đầu gặp nhau lại – bí mật, vì ông sợ con cháu dị nghị. Đặc biệt là… Linh.
Linh rời khỏi căn nhà tập thể, đầu óc quay cuồng.
Cô không ngờ toàn bộ cuộc hôn nhân của mình là một giao kèo. Không có tình yêu, không có sự lựa chọn. Và điều tồi tệ nhất: ông Thành coi cô như món nợ mà ông có quyền “điều khiển”.
Tối hôm đó, Linh ngồi đối diện ông Thành trong phòng khách. Chỉ có hai người.
– Bố… Cháu đã biết mọi chuyện rồi.
Ông Thành hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
– Cháu nên biết ơn thay vì trách móc.
– Biết ơn vì điều gì ạ? Vì đã được bán mình để đổi lấy ơn nghĩa?
Lần đầu tiên, Linh nhìn ông Thành không phải với ánh mắt của một người con dâu, mà là ánh mắt của một người phụ nữ bị tổn thương. Cô nói:
– Bố đã cứu mẹ cháu. Cháu mang ơn. Nhưng hôn nhân không phải là một món hàng bố có thể định đoạt. Bố đã ép cháu sống một cuộc đời không tình yêu, sống trong dối trá. Bố có thể có quyền chọn người mình muốn bên cạnh… tại sao cháu thì không?
Không khí trong phòng đặc quánh. Ông Thành không đáp.
Linh đứng dậy, nói khẽ:
– Từ mai, cháu sẽ đưa bé Bông về nhà mẹ đẻ một thời gian. Khi nào bố thấy sẵn sàng để mọi thứ được minh bạch, cháu sẵn sàng ngồi lại nói chuyện như hai con người bình thường. Không phải trên danh nghĩa “nợ” hay “ân nhân”.
Một tuần sau, ông Thành đến tìm cô. Trông ông gầy đi thấy rõ. Ông đặt xuống bàn một xấp giấy:
– Đây là giấy chuyển nhượng căn nhà. Bố để lại cho Bông. Và… đơn ly hôn Hoàng cũng đã ký.
Ông nhìn Linh, mắt đầy xót xa:
– Có lẽ… bố sai thật rồi.
Linh không quay về căn nhà cũ. Cô thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu lại từ đầu với bé Bông. Cô không còn mang ơn ai, cũng không còn gánh nặng phải trả bất kỳ “món nợ” nào. Những buổi chiều muộn, khi ánh nắng trải dài qua khung cửa, Linh ôm con, mỉm cười. Cô biết, cuối cùng mình đã sống đúng với lựa chọn của bản thân.