Em là mẹ đơn thân đang có bầu con đầu lòng. Em bé đến nay đã được 6 tháng rồi. Em tự thấy mình thay đổi rất nhiều từ khi mang con trong bụng. Cha của con em là người đang có gia đình và không thể danh chính ngôn thuận đến với mẹ con em. Trước đây, em chấp nhận yêu người ta và đứng trong bóng tối. Nhưng bây giờ khi có con, thì bản thân em đã nghĩ khác.

Tôi đứng lặng trong nhà vệ sinh chật hẹp, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào que thử thai mà tay vẫn run run không thể buông xuống. Hai vạch. Rõ ràng. Không thể sai được.

Không biết là vì nước mắt chực trào hay vì choáng váng, mà khung cảnh xung quanh tôi như mờ đi. Tôi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, ôm mặt. Một tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng. Không ai biết, và cũng chẳng có ai bên cạnh tôi vào lúc đó. Chỉ có tôi, que thử thai, và sự thật đang phơi bày trần trụi hơn bao giờ hết: Tôi đang mang thai. Tôi – một cô gái hai mươi bảy tuổi, mẹ đơn thân – không chồng, không danh phận, không tương lai rõ ràng cho đứa con đang lớn dần trong bụng.

Người ta thường nói: Làm mẹ là thiên chức, là một hành trình đầy thiêng liêng. Nhưng tôi, tôi sợ. Tôi thấy tương lai như một màn sương dày đặc. Tôi không biết ngày mai mình sẽ ra sao, không biết liệu mình có thể nuôi con một mình, và càng không biết nên đối diện với đứa bé này bằng tâm thế gì: chào đón, hay… hối hận?

Người đàn ông khiến tôi có con – anh ấy… có gia đình. Tôi biết điều đó từ ngày đầu chúng tôi bên nhau. Tôi biết anh không thuộc về tôi, rằng cuộc tình này chỉ là bóng tối bên ngoài những bữa cơm gia đình, là thứ mà xã hội lên án, là nỗi đau của một người phụ nữ khác. Nhưng khi yêu, phụ nữ thường ngu ngốc, và tôi – không ngoại lệ.

Tôi tin rằng mình là người anh ấy cần. Tôi từng tin, nếu mình yêu anh bằng cả trái tim, sẵn sàng chờ đợi, hy sinh, đứng sau hậu trường, thì một ngày nào đó, anh sẽ chọn tôi. Nhưng bây giờ, tôi không còn chắc nữa. Bởi vì giờ đây, tôi không còn là một cô gái yêu mù quáng, tôi là một người mẹ. Trong bụng tôi là sinh linh bé nhỏ, là kết tinh của một mối quan hệ sai trái nhưng lại mang hình hài của sự sống, của tình yêu. Tôi có thể sai khi yêu anh, nhưng đứa bé thì không có lỗi. Và từ khi biết con tồn tại, tôi không thể tiếp tục sống trong bóng tối thêm nữa.

Những ngày sau khi biết mình mang thai, tôi sống như một chiếc bóng. Tôi không ăn, không ngủ, không nói chuyện với ai. Chỉ có bàn tay thỉnh thoảng đặt lên bụng, nơi tôi tưởng tượng có một trái tim đang khẽ đập. Tôi không dám nói với mẹ, cũng không dám nói với bạn bè. Tôi sợ ánh mắt soi mói, những câu hỏi thương hại, những lời khuyên sáo rỗng. Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể giấu mãi. Tôi cần đối diện với tất cả – và với chính mình.

Anh ấy biết chuyện khi thai được gần 3 tháng. Anh im lặng rất lâu. Rồi ôm tôi vào lòng, nói anh xin lỗi, rằng anh chưa thể ly dị vợ, rằng anh cần thêm thời gian. Tôi không bất ngờ. Tôi đã đoán trước. Nhưng nghe những lời ấy từ chính miệng anh, vẫn đau.

Tôi tự hỏi: Nếu tôi không có bầu, anh có còn ở bên tôi? Nếu tôi không giữ lại đứa bé, liệu chúng tôi có cơ hội danh chính ngôn thuận?

Dù yêu, nhưng tôi không còn ngây thơ nữa. Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn những gì anh kể. Về người vợ hay “hành hạ” anh. Về gia đình vợ anh “coi thường” anh. Về cuộc hôn nhân tồi tệ mà anh “bị mắc kẹt” suốt bao năm. Tôi bắt đầu hoài nghi. Nếu thực sự là địa ngục, sao anh không bước ra?

Và rồi, tôi nghĩ đến con. Tôi không muốn con tôi lớn lên trong một vũng lầy của lừa dối và đổ lỗi. Tôi không muốn con là lý do anh phải chia tay ai, cũng không muốn nó là kết cục của một cuộc ngoại tình. Tôi muốn con được sinh ra trong yêu thương – cho dù chỉ là tình yêu từ một phía: từ mẹ nó.

Nhưng trước khi tôi có thể dứt khoát điều gì, tôi đã làm một việc… mà sau này có lẽ tôi sẽ hối hận cả đời.

Tôi nhớ rất rõ cái buổi tối định mệnh ấy.

Hôm đó trời mưa. Mưa rả rích như tiếng lòng tôi – ướt nhẹp, nặng nề, dai dẳng. Tôi ngồi co ro trong phòng trọ nhỏ, ánh đèn vàng leo lét phản chiếu lên chiếc điện thoại trên tay. Tin nhắn tôi đã soạn từ hai hôm trước, từng chữ, từng dấu chấm như kim chích vào lòng bàn tay mà tôi cứ do dự chưa gửi đi.

Tôi đã viết:

“Chị ơi, em là đồng nghiệp của anh T. ở công ty. Em nhắn cho chị không phải để phá hoại gia đình chị mà vì em thấy chị nên biết: Anh T. đang ngoại tình. Anh ấy có mối quan hệ với một cô gái trẻ, và cô ấy hiện đang mang thai – con của anh ấy. Em nghĩ chị có quyền được biết.”

Một tin nhắn giả danh “đồng nghiệp” – như một cú nổ phá vỡ cái vỏ bọc mà tôi và anh ta cùng xây dựng suốt một năm qua. Tôi không tự hào. Cũng không thấy hả hê. Tôi gửi nó không phải vì muốn giành giật anh về. Tôi chỉ muốn được nhìn thấy sự thật. Tôi muốn biết – người đàn ông mà tôi yêu có thực sự bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân bất hạnh như lời anh nói? Hay tất cả chỉ là cái cớ để anh thoải mái lừa dối cả hai người đàn bà trong cuộc đời mình?

Tôi bấm “gửi” và buông điện thoại xuống bàn như buông một cục đá đang nóng rực trong tay. Tôi ngồi lặng, tim đập dồn dập như đang chờ tuyên án. Mỗi phút trôi qua như hàng giờ. Tôi tưởng tượng đủ mọi phản ứng: Chị ấy sẽ nổi giận, gọi điện tra hỏi, hoặc nhắn lại với những lời lẽ đay nghiến. Tôi nghĩ chị sẽ gào lên, sẽ sụp đổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ bị nguyền rủa – vì dù sao, tôi cũng là “người thứ ba”.

Nhưng không. Chị ấy trả lời. Vài phút sau, chỉ một dòng:

“Cảm ơn em đã cho chị biết. Chị không bất ngờ. Chị chấp nhận tất cả. Chúc em bình an.”

Chấm hết.

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, từng chữ như một gáo nước lạnh dội vào mặt. Tôi không hiểu. Không giận? Không khóc? Không ghen? Không hỏi “cô ta là ai”? Không chất vấn “cô ta có thật không?” Không gì cả. Chỉ một câu ngắn gọn đến rợn người: “Chị chấp nhận tất cả.”

Tôi chợt thấy mình nhỏ bé và vô nghĩa. Tôi tưởng mình là người đến sau nhưng có thể làm đảo lộn mọi thứ. Tôi tưởng mình có thể gây ra động đất, bão giông. Nhưng hóa ra, đối với chị – tôi chỉ như một cơn gió nhẹ, không đủ làm xao động mặt hồ mà chị đã quen sống bên cạnh suốt bao năm.

Tôi bắt đầu tìm hiểu về chị. Vợ của người đàn ông tôi yêu. Người phụ nữ mà anh bảo là “hay làm khổ chồng, coi thường chồng, chẳng yêu thương gì”. Và tôi nhận ra một sự thật đau đớn: chị không phải như anh nói. Không hoàn hảo, nhưng không độc ác. Không tàn nhẫn, nhưng có phần cam chịu. Chị sống lặng lẽ, dường như quen với việc chồng đi sớm về khuya. Chị không hỏi han nhiều, không điều tra, không trách mắng. Chị để mặc mọi thứ như thể đã học được cách chịu đựng – không phải vì yếu đuối, mà vì đã chai lì với thất vọng.

Tôi bắt đầu hoài nghi. Có thật là chị ấy từng khiến anh khổ sở? Hay chính anh mới là người khéo léo đổ lỗi? Chị ấy có vẻ chẳng còn tha thiết níu kéo hay kiểm soát. Có khi, chính chị cũng đã từng yêu, từng hy vọng, rồi từng thất vọng – nhiều đến mức giờ chỉ còn lại sự cam chịu thản nhiên như một tấm màn che giấu trái tim chai sạn.

Tôi nhận ra, tôi và chị – hai người đàn bà – đều là nạn nhân trong cuộc đời của một người đàn ông không dám đối diện với sự thật. Khác nhau ở chỗ, tôi còn trẻ, còn ảo tưởng. Chị thì đã quá quen với tổn thương.

Từ hôm ấy, tôi không còn muốn giành giật nữa. Tôi không còn mong anh ly hôn, không còn khát khao làm “vợ chính thức”. Tôi chỉ muốn làm mẹ của con tôi – một người mẹ đủ mạnh mẽ, để đứng vững giữa sóng gió, và không cần ai bên cạnh để gọi là “chồng”.

Tôi nhắn cho anh: “Em sẽ sinh con. Một mình.”

Anh gọi cho tôi ngay sau đó. Gào lên. Năn nỉ. Nói yêu tôi. Nói sẽ bỏ vợ. Nói đừng làm thế. Nhưng tôi chỉ nghe, không nói. Tôi đã chọn con. Và tôi biết: đó là điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời.