Em chồng cưới chạy bầu, mẹ chồng đòi 100 triệu m-ua xe tặng, chồng tôi nói một câu khiến bà t-ái m-ặt…

Mặt trời tháng Năm đổ lửa, hắt lên những con đường nhựa nóng bỏng. Tôi, Lan, đang cặm cụi phơi quần áo trên sân thượng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đã ba năm sống chung với mẹ chồng, ba năm ấy là chuỗi ngày dài của những mâu thuẫn âm ỉ, những lời soi mói, chỉ trích không ngừng nghỉ. Tôi luôn tự nhủ phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng, vì tôi yêu chồng tôi – Hùng – và tôi muốn giữ gìn mái ấm này.
Tôi kết hôn với Hùng sau một thời gian dài yêu nhau. Hùng là một người đàn ông hiền lành, yêu vợ. Nhưng anh ấy lại có một điểm yếu: quá nghe lời mẹ. Mẹ chồng tôi, bà Mai, là một người phụ nữ kỹ tính, hà khắc, và luôn cho rằng mình đúng. Ngay từ khi tôi về làm dâu, bà đã không ngừng soi mói, chỉ trích tôi đủ điều. Từ cách nấu ăn, cách dọn dẹp nhà cửa, đến cách tôi ăn mặc, nói năng, tất cả đều không vừa ý bà.
“Con gái gì mà nấu ăn dở tệ! Món này làm thế này mới đúng này.” Bà Mai nói, giọng bà ấy đầy vẻ chê bai, khi tôi đang cố gắng học cách nấu món canh chua mà bà thích.
“Quần áo con mặc cứ như trẻ con ấy! Phải mặc thế này mới ra dáng phụ nữ có chồng chứ.” Bà ấy lại bình phẩm về bộ đồ tôi vừa mua.
Tôi luôn nhẫn nhịn, chưa từng than phiền nửa lời. Tôi nghĩ rằng, bà là mẹ chồng, bà có quyền dạy dỗ tôi. Tôi cố gắng thay đổi bản thân để làm vừa lòng bà. Tôi học nấu những món ăn bà thích, tôi mặc những bộ quần áo bà ưng ý. Nhưng dường như, mọi cố gắng của tôi đều vô ích. Bà vẫn không ngừng tìm cách bới móc, chỉ trích.
Điều khiến tôi buồn nhất là sự thiên vị của mẹ chồng dành cho con gái út – em chồng tôi, tên là Thảo. Thảo là con gái cưng của bà Mai. Mọi thứ tốt đẹp nhất đều dành cho Thảo. Thảo muốn gì là có nấy. Trong khi tôi, người con dâu, lại phải chịu đựng đủ thứ thiệt thòi.
Nhiều lần, Thảo cần tiền, và bà Mai lại quay sang tôi. “Lan à, con cho Thảo mượn ít tiền nhé. Con bé đang cần gấp.” Bà ấy nói, giọng bà ấy như ra lệnh.

Tôi không bao giờ từ chối. Dù có khó khăn đến mấy, tôi cũng cố gắng xoay sở để có tiền cho Thảo mượn. Hùng cũng không nói gì, anh ấy chỉ im lặng. Nhưng Thảo thì khác. Nó nhận tiền của tôi, nhưng chẳng một lời cảm ơn. Thậm chí, nó còn tỏ ra lạnh nhạt, coi thường tôi.

“Chị Lành ơi, tiền em mượn chị bao giờ trả vậy?” Tôi có lần hỏi khẽ Thảo, vì lúc đó tôi cũng đang cần tiền để lo cho việc riêng.
“Chị hỏi làm gì? Tôi có trả hay không thì liên quan gì đến chị?” Thảo nói, giọng nó đầy vẻ khó chịu.
Tôi cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Tôi hy sinh tất cả vì gia đình này, nhưng đổi lại chỉ là những lời chỉ trích, sự lạnh nhạt, và sự lợi dụng. Tôi vẫn tự nhủ, chỉ cần Hùng yêu tôi, chỉ cần anh ấy hiểu cho tôi là đủ.
Biến Cố Bất Ngờ Và Sự Thay Đổi Ngọt Ngào Đáng Ngờ
Cuộc sống cứ thế trôi đi, với những mâu thuẫn âm ỉ và sự nhẫn nhịn của tôi. Cho đến một ngày, một biến cố bất ngờ xảy ra. Thảo, em chồng tôi, mang thai và chuẩn bị cưới chạy bầu.
Cả nhà xôn xao. Mẹ chồng tôi thì lo lắng không yên. Bà ấy sợ Thảo sẽ bị người ta coi thường vì cưới chạy bầu.
Bỗng nhiên, mẹ chồng đột nhiên thay đổi thái độ, ngọt ngào bất thường. Bà ấy không còn soi mói, chỉ trích tôi nữa. Thay vào đó, bà ấy nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn khen tôi nấu ăn ngon, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
“Lan à, con dạo này trông xinh ra đấy nhé. Nấu ăn cũng ngon hơn nhiều rồi.” Bà Mai nói, giọng bà ấy ngọt xớt, khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi biết, bà Mai không phải là người dễ dàng thay đổi tính cách. Chắc chắn có điều gì đó không bình thường.
Rồi, một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, mẹ chồng tôi bất ngờ lên tiếng.
“Lan à, con có thể cho mẹ mượn 100 triệu không?” Bà ấy nói, giọng bà ấy vẫn ngọt ngào, nhưng ánh mắt bà ấy lại đầy vẻ dò xét. “Mẹ muốn mua một chiếc xe cho con Thảo. Con bé cưới chạy bầu, đi đứng thế này cũng không tiện. Có xe thì đỡ bị người ta coi thường.”
Tim tôi như ngừng đập. 100 triệu? Đó là cả số tiền tiết kiệm mà tôi đã dành dụm bấy lâu nay. Tôi đã định dùng số tiền đó để sửa sang lại căn nhà nhỏ của ba mẹ tôi ở quê.

Tôi nhìn Hùng, chồng tôi. Anh ấy đang ăn cơm, khuôn mặt anh ấy bình thản. Tôi mong anh ấy sẽ nói gì đó, sẽ bênh vực tôi. Nhưng anh ấy vẫn im lặng.

Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ mong chờ. Tôi biết, nếu tôi từ chối, bà ấy sẽ lại quay trở lại với con người khó tính, hà khắc của mình.
Tôi đang định mở miệng nói lời từ chối, nhưng rồi, một giọng nói bất ngờ vang lên.
You may also like
Tiếng Nói Từ Chồng Và Giọt Nước Mắt Hạnh Phúc
“Mẹ à, mẹ không thể làm như vậy được!” Giọng Hùng vang lên, trầm và rõ ràng. Anh ấy đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mẹ mình.
Mẹ chồng tôi sững sờ. Bà ấy không ngờ Hùng lại lên tiếng.
“Hùng, con nói gì vậy?” Bà ấy hỏi, giọng bà ấy đầy vẻ khó chịu.
Hùng nhìn mẹ, ánh mắt anh ấy kiên quyết. “Con nói là mẹ không thể cứ mãi lợi dụng Lan như vậy được. Con đã thấy tất cả những gì mẹ đã làm với Lan trong ba năm qua. Mẹ soi mói, chỉ trích nó đủ điều. Mẹ thiên vị Thảo, mẹ nhiều lần mượn tiền Lan giúp Thảo mà không một lời cảm ơn. Bây giờ, mẹ lại muốn Lan cho Thảo mượn 100 triệu để mua xe, chỉ vì sợ Thảo bị coi thường. Vậy còn Lan thì sao? Lan đã bị mẹ coi thường bao nhiêu năm qua, mẹ có bao giờ nghĩ đến không?”
Những lời nói của Hùng như một tiếng sét đánh ngang tai mẹ chồng tôi. Khuôn mặt bà ấy tái mét. Bà ấy không thể tin được rằng, con trai bà ấy, người luôn nghe lời bà, lại dám nói những lời đó.
Tôi nhìn Hùng, nước mắt tôi bắt đầu chảy dài. Tôi không thể tin được rằng, cuối cùng, anh ấy cũng đã đứng về phía tôi. Anh ấy đã nhìn thấy những gì tôi đã phải chịu đựng bấy lâu nay.
Hùng tiếp tục, giọng anh ấy đầy sự bức xúc: “Lan đã hy sinh rất nhiều vì gia đình mình. Cô ấy bỏ công việc, ở nhà chăm sóc gia đình. Cô ấy nhẫn nhịn mọi lời chỉ trích của mẹ. Cô ấy luôn cố gắng làm vừa lòng mẹ. Vậy mà mẹ lại đối xử với cô ấy như thế nào?”
Mẹ chồng tôi không nói được lời nào. Bà ấy cúi gằm mặt.
“Con sẽ không để Lan phải chịu đựng thêm bất kỳ sự bất công nào nữa.” Hùng nói, giọng anh ấy kiên quyết. “Nếu mẹ muốn Thảo có xe, thì mẹ tự lo đi.”
Cả nhà im lặng. Tiếng nức nở của tôi vang lên trong không gian. Tôi không còn cảm thấy buồn nữa. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vì cuối cùng, Hùng đã hiểu tôi, đã bảo vệ tôi.
Sự Thay Đổi Và Bài Học Về Giá Trị Của Sự Tự Trọng
Sau bữa cơm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Mẹ chồng tôi không nói một lời nào với tôi và Hùng. Bà ấy chỉ im lặng.
Hôm sau, khi tôi thức dậy, mẹ chồng tôi đã không còn ở nhà nữa. Bà ấy đã âm thầm rời khỏi nhà. Bà ấy để lại một bức thư ngắn ngủi, nói rằng bà ấy sẽ về quê sống.
Tôi và Hùng nhìn nhau. Chúng tôi không biết phải nói gì. Dù bà Mai đã làm tổn thương tôi rất nhiều, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của Hùng.
Tôi không đưa 100 triệu cho Thảo. Tôi dùng số tiền đó để sửa sang lại căn nhà nhỏ của ba mẹ tôi ở quê, biến nó thành một không gian ấm cúng, tiện nghi hơn. Tôi muốn ba mẹ tôi được sống thoải mái hơn, và tôi cũng muốn có một nơi để trở về mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi không oán trách mẹ chồng. Tôi chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Tôi đã được giải thoát khỏi những mâu thuẫn, những áp lực bấy lâu nay.
Và tôi rơi nước mắt vì cuối cùng, chồng đã đứng về phía mình. Giọt nước mắt ấy không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của sự hạnh phúc, của sự biết ơn.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi và Hùng thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi sống hạnh phúc hơn rất nhiều. Hùng không còn nghe lời mẹ một cách mù quáng nữa. Anh ấy biết bảo vệ tôi, biết trân trọng tôi.
Chúng tôi cũng thường xuyên về thăm mẹ chồng ở quê. Mối quan hệ giữa tôi và bà ấy dần cải thiện. Bà ấy không còn hà khắc như trước nữa. Bà ấy cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, không phải là sự giàu sang. Hạnh phúc là sự chấp nhận, sự yêu thương, và sự thấu hiểu.
Tôi đã từng nhẫn nhịn, đã từng chịu đựng tất cả. Nhưng giờ đây, tôi biết, phụ nữ cần phải có tiếng nói của riêng mình, cần phải biết bảo vệ bản thân mình. Và quan trọng hơn, phụ nữ cần phải chọn người đủ hiểu giá trị mình.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.