Đêm khuya cô nhân viên gõ cửa, chồng tiếp chuyện và s/ững s/ờ vì cuộc đối thoại 2 người.

Đồng hồ điểm 2 giờ sáng. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng gõ cửa vang lên từng hồi cộc cộc như ai đó đang cố kìm nén nhưng không thể giấu nổi sự nôn nóng. Hương, người vợ, vẫn đang say ngủ. Tuấn – chồng cô – cau mày, lặng lẽ bước ra mở cửa. Trước mặt anh là một cô gái trẻ, mặc đồng phục tiếp tân khách sạn, đứng run run, đôi mắt đầy nước và giọng khàn đặc:

– Anh ơi… cho em gặp chị Hương được không ạ?

Tuấn đứng chết lặng. Hương chưa từng nhắc gì về cô gái này… nhưng chính cái tên ấy, phát ra từ miệng người lạ, là khởi đầu cho một đêm không ai ngờ tới.

Tuấn sống cùng vợ là Hương trong một căn hộ chung cư tầng 12, giữa lòng thành phố. Họ kết hôn được gần 5 năm, chưa có con, nhưng cuộc sống ổn định. Tuấn làm kỹ sư IT, còn Hương làm trưởng ca tại một khách sạn nhỏ trong trung tâm quận 1. Công việc của Hương thường kết thúc vào lúc khuya, có hôm 1-2 giờ sáng mới về đến nhà. Tuấn đã quen với việc vợ đi về thất thường.

Nhưng đêm nay, khác với mọi hôm, Hương đã về sớm từ lúc 10 giờ và hiện đang ngủ say trong phòng. Khi Tuấn ra mở cửa, anh không hề nghĩ rằng có bất kỳ ai biết địa chỉ này – đặc biệt là một cô gái còn mặc nguyên đồng phục khách sạn mà vợ anh đang làm việc.

Tuấn lặng đi vài giây, rồi hỏi:
– Em là ai? Có việc gì với vợ anh?
Cô gái rụt rè nhìn anh, rồi cúi đầu:
– Em tên là Vy… Em làm ca tối cùng chị Hương. Em xin lỗi vì đến muộn thế này, nhưng em không biết phải làm sao. Em chỉ muốn gặp chị ấy một lát… chuyện này em không thể nói với ai khác.

Có điều gì đó trong ánh mắt cô gái khiến Tuấn cảm thấy bất an. Không phải vì cô ta xinh đẹp, mà vì vẻ bối rối và tuyệt vọng chân thực. Anh do dự một chút, rồi gật đầu:
– Vào đi. Nhưng Hương đang ngủ, tôi không chắc cô ấy có dậy không.

Vy bước vào, ngồi khép nép trên ghế salon. Tuấn rót cho cô ly nước, rồi đi vào đánh thức Hương.
– Em ơi, dậy chút được không? Có cô Vy ở khách sạn đến gặp em.
– Vy nào? – Hương lồm cồm ngồi dậy, mắt còn ngái ngủ.
– Cô gái làm cùng em, đồng phục tiếp tân. Nhỏ, tóc ngắn. Cô ấy nói có việc gấp.

Hương lập tức tỉnh táo. Cô không hỏi gì thêm, vội mặc áo khoác và đi ra phòng khách. Vừa thấy Vy, cô khựng lại. Ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau – một người bối rối, một người lạnh tanh.

– Em tìm chị có chuyện gì? – Hương hỏi, giọng điềm tĩnh.
Vy ngồi cúi đầu, chắp tay lại như cầu xin.
– Em xin lỗi chị. Em… em không có ai khác để nhờ. Em biết chị ghét em. Nhưng chuyện này… chỉ chị mới giúp được em thôi.

Tuấn đứng bên cạnh, cảm thấy mình như người thừa. Anh định rút lui vào phòng nhưng Vy nhìn anh, lắp bắp:
– Anh… cho em xin vài phút riêng với chị Hương được không ạ? Chuyện này… chuyện cá nhân thôi ạ.

Tuấn ngập ngừng. Hương gật nhẹ đầu:
– Anh vào phòng đi, lát em kể.

Cánh cửa khép lại. Trong phòng khách, Vy bật khóc.
– Em có thai… Em không biết là của ai. Nhưng có thể là của anh Tín.

Hương không biểu cảm, chỉ chậm rãi nói:
– Anh Tín nghỉ việc ở khách sạn 2 tháng rồi. Em vẫn liên lạc với anh ta à?
Vy gật, nước mắt lã chã.
– Tụi em… vẫn gặp nhau. Nhưng giờ anh ấy biến mất. Điện thoại khóa, Facebook xóa. Em không biết tìm ai nữa… Em sợ.

– Em nghĩ chị có thể làm gì?

– Em chỉ mong chị… nếu có thể… gọi cho chị Quỳnh – quản lý. Nói giùm em vài câu để không bị đuổi việc. Em… em không muốn mất chỗ làm.

Hương im lặng rất lâu. Rồi cô rút điện thoại, mở một bản ghi âm – giọng của Vy và một nam giới nói chuyện yêu đương, hẹn hò trong giờ làm việc.

– Chị giữ cái này lâu rồi. Vì em đã làm điều không đúng trong ca trực. Nhưng chị chưa gửi cho ai. Nếu em thật sự muốn thay đổi, chị sẽ giữ kín. Nhưng đừng xin chị bảo lãnh nữa. Mọi thứ, em phải tự gánh.

Vy nhìn Hương, bối rối, rồi gật đầu.

Tuấn bước ra, thấy không khí căng thẳng nhưng Hương chỉ nói:
– Em ấy sắp về. Không có gì đâu anh.

Vy cúi đầu chào, rời khỏi căn hộ trong lặng lẽ.

Sau khi đóng cửa, Tuấn quay sang vợ:
– Em giữ bản ghi âm đó từ bao giờ?
– Gần một tháng trước. Em không dùng, vì thấy Vy trẻ người non dạ, đáng thương. Nhưng giờ em biết… mình không thể cứu ai cả. Ai cũng phải học cách tự cứu lấy mình.

Cuộc sống sau đêm hôm đó dường như quay lại bình thường. Hương vẫn đi làm theo ca, Tuấn vẫn ở nhà làm việc từ xa. Họ ít nhắc đến chuyện Vy ghé thăm – như một thoáng mơ hồ giữa đêm muộn. Nhưng không phải mọi thứ đều trôi qua như gió thoảng.

Một buổi sáng đầu tuần, khi đang pha cà phê, Hương nhìn Tuấn rồi đột ngột hỏi:
– Dạo này anh có thấy em khác không?

Tuấn ngẩng lên, thoáng giật mình vì câu hỏi không đầu không đuôi.
– Khác… là sao?

– Ý là… có gì thay đổi không? Cảm xúc, cách cư xử?

Tuấn nhíu mày:
– Em vẫn vậy. Có điều mệt hơn trước. Anh tưởng do công việc.

Hương không nói gì thêm, chỉ cười nhạt rồi quay đi. Nhưng trong lòng cô, câu hỏi đó là để dò xem: liệu Tuấn có biết gì không?

Một tuần gần đây, Hương bị theo dõi. Không phải cô tưởng tượng. Mỗi khi tan ca, đi bộ về xe, luôn có ai đó đứng nép vào bóng tối ở bãi giữ xe tầng hầm. Một lần, cô bước nhanh ra thì nghe tiếng gọi nhỏ phía sau:
– Chị Hương…

Cô quay lại. Là Vy.

Vẫn gầy gò, mặt trắng bệch và hai mắt trũng sâu. Nhưng lần này, Vy không còn vẻ van nài nữa. Ánh mắt cô ta lạnh, lạ.

– Em vẫn chưa tìm được Tín – Vy nói nhỏ, giọng đều đều – Nhưng em biết chuyện anh ta từng ở đâu.

Hương im lặng.

– Em đã đến khu nhà trọ ở quận 8. Nơi mà trước đây chị từng ghé với anh ấy. Em… thấy hình của chị trong máy giặt công cộng. Ai đó bỏ lại.

Hương sững người. Ký ức hiện về: 4 năm trước, khi cô còn yêu Tín – một gã đàn ông hấp dẫn nhưng trơn tuột như cá. Cô đã chia tay khi biết Tín quen nhiều cô gái cùng lúc. Nhưng chưa bao giờ cô kể điều đó với Tuấn – kể cả trước khi cưới.

Vy tiếp lời:
– Em không trách chị. Nhưng em nghĩ… chị nên nói với chồng mình. Vì nếu không, có người khác sẽ nói.

– Em đang đe dọa chị?

– Không… Em chỉ nói sự thật.

Vài ngày sau, Tuấn nhận được một email nặc danh, kèm theo hai bức ảnh cũ. Một trong số đó là ảnh Hương đang đứng cạnh Tín, tay nắm tay trong quán cà phê, ngày tháng ghi lại là 2019. Dòng tiêu đề email ngắn gọn: “Anh biết người này chứ?”

Tuấn không nói gì với Hương trong suốt 2 ngày. Anh chỉ nhìn cô lặng lẽ, trong lòng hỗn loạn. Anh không nghi ngờ vợ từng có quá khứ – ai cũng có. Nhưng điều khiến anh hoang mang là vì sao Hương chưa từng kể. Anh cảm thấy như người cuối cùng được biết sự thật.

Đến tối ngày thứ ba, khi cả hai đang ăn cơm, Tuấn đặt điện thoại xuống bàn:
– Anh nhận được email lạ. Có ảnh em và… người tên Tín.

Hương ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh.
– Em đoán là Vy gửi. Cô ấy đã gặp em. Dọa sẽ làm thế nếu em không giúp cô ta tìm Tín.

– Em quen gã đó lâu chưa?

– Trước khi gặp anh. Tụi em chỉ quen gần một năm. Anh ta là người đầu tiên khiến em… dại khờ. Sau đó em cắt đứt. Em đã giấu, không vì xấu hổ, mà vì không muốn để quá khứ ảnh hưởng hiện tại.

Tuấn thở dài:
– Em có nghĩ… giữ bí mật lại khiến nó có sức nặng hơn không?

Hương nhìn thẳng vào mắt chồng.
– Có. Nhưng khi em chọn anh, em đã hoàn toàn rũ bỏ người cũ. Em không muốn anh bị tổn thương vì điều em đã tự xử lý xong. Có thể em sai – vì nghĩ anh sẽ không hiểu.

Không khí trong phòng lặng như tờ.

Tuấn đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Anh cần vài phút để suy nghĩ.

Tối hôm đó, một chuyện khác xảy ra.

Khoảng gần nửa đêm, chuông cửa lại vang lên – lần thứ hai trong vòng một tháng. Hương và Tuấn đều nhìn nhau, rồi Tuấn ra mở.

Là một người đàn ông – hốc hác, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi mắt sợ hãi:
– Tôi… tôi là Tín. Tôi cần gặp Vy. Cô ấy nói đang ở đây.

Tuấn sững người.
– Vy không sống ở đây.

– Nhưng cô ấy nói cô đến tìm vợ anh cách đây 1 tháng. Rồi gửi tôi địa chỉ này. Nói rằng… tôi phải đối mặt với lỗi lầm.

Hương bước ra. Cô nhìn Tín, ánh mắt không giận, không cảm xúc.

– Vy không ở đây. Và nếu anh còn chút lương tâm, hãy chịu trách nhiệm với những gì anh gây ra. Em gái đó đang mang thai – và anh bỏ trốn.

Tín cúi đầu, run rẩy:
– Tôi sợ… Tôi sai. Nhưng tôi không biết phải làm sao nữa.

Tuấn nói, giọng trầm thấp:
– Làm một người cha, đầu tiên, là phải có mặt. Phần còn lại, không ai dạy được anh.

Tín gật đầu, rồi quay đi trong im lặng.

Cánh cửa đóng lại. Và lần này, là khép lại cho tất cả những gì chưa được nói.

Một tuần sau, Vy nhắn cho Hương một dòng tin nhắn:
“Cảm ơn chị. Em biết chị không cần giúp, nhưng vẫn làm. Em sẽ tự lo cho mình.”

Tuấn và Hương cùng ngồi uống trà bên ban công, không còn gợn sóng quá khứ nào. Tuấn nhìn vợ:
– Cảm ơn vì đã kể cho anh mọi thứ.

Hương cười nhẹ:
– Cảm ơn vì đã ở lại.