Chị lặng người. Mười hai năm. Mười hai năm gắn bó, sẻ chia, vun đắp. Mười hai năm ấy, cứ ngỡ đã đủ để xây nên một tòa thành kiên cố, vững chãi, không gì lay chuyển nổi. Vậy mà giờ đây, tất cả sụp đổ chỉ vì một câu nói, một lời đề nghị. “Ly hôn đi, nhà với xe anh để lại cho em. Xin em hãy cho anh được tự do.” Giọng anh trầm khàn, mệt mỏi, nhưng lạnh lùng đến tàn nhẫn. Một câu nói đủ sức bóp nghẹt trái tim người phụ nữ đã dành trọn thanh xuân, tình yêu và niềm tin cho anh. Chị cúi đầu. Lặng lẽ. Bình thản. “Được.” Chị không khóc, không van xin, không một lời oán trách. Bởi lẽ, giọt nước mắt hay lời lẽ yếu mềm giờ đây cũng chỉ là vô nghĩa. Anh đã quyết. Và chị cũng vậy.
Nguyệt và Nam gặp nhau trong những năm tháng đại học đầy nhiệt huyết. Nguyệt là cô sinh viên y khoa thông minh, sắc sảo, luôn nổi bật với mái tóc dài óng ả và đôi mắt biết cười. Nam, hơn Nguyệt hai tuổi, là chàng sinh viên kinh tế năng động, có chí tiến thủ và nụ cười ấm áp. Tình yêu của họ nảy nở tự nhiên, êm đềm như dòng suối nhỏ, rồi dần lớn thành con sông tình yêu cuộn chảy. Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn, từ những bữa cơm sinh viên đạm bạc đến những đêm thức trắng ôn thi. Tình yêu ấy không chỉ là sự lãng mạn của tuổi trẻ mà còn là sự đồng điệu trong tâm hồn, sự thấu hiểu và tin tưởng tuyệt đối.
Sau khi tốt nghiệp, Nam bắt đầu công việc tại một công ty công nghệ mới nổi. Với sự thông minh và nỗ lực không ngừng, anh nhanh chóng khẳng định được năng lực, dần leo lên những vị trí cao hơn. Nguyệt, sau khi ra trường, cũng trở thành một bác sĩ giỏi, tận tâm với nghề. Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi trong bình yên và hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ ấm cúng, chiếc xe hơi tiện nghi, và những chuyến du lịch cùng nhau mỗi năm là minh chứng cho thành quả của họ. Nam kiếm được rất nhiều tiền. Mức lương hàng tháng của anh, sau nhiều năm làm việc, đã chạm mốc 100 triệu đồng – một con số mơ ước đối với nhiều người. Nguyệt không cần phải lo lắng về tài chính, cô có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho công việc và chăm sóc gia đình. Họ là hình mẫu của một gia đình thành đạt, hạnh phúc trong mắt bạn bè và đồng nghiệp.
Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng là một bức tranh màu hồng. Cùng với sự thăng tiến trong công việc, Nam bắt đầu bận rộn hơn. Anh thường xuyên phải đi công tác, về nhà muộn hơn, và những cuộc gọi điện thoại, tin nhắn công việc dường như không bao giờ dứt. Nguyệt hiểu và thông cảm. Cô tin tưởng anh tuyệt đối, bởi Nam luôn là người chồng chu đáo, người cha yêu thương con cái. Anh vẫn nhớ những ngày kỷ niệm, vẫn dành thời gian cho gia đình vào những ngày cuối tuần hiếm hoi. Cô tự nhủ, đàn ông thành công thì phải bận rộn, đó là điều hiển nhiên.
Cho đến một ngày. Một buổi chiều muộn, khi Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối, chuông điện thoại của Nam reo. Anh đang tắm, nên cô tiện tay cầm lên. Màn hình hiện lên một cái tên lạ: “Linh – Lễ tân mới”. Nguyệt hơi bất ngờ, nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều. Có thể là chuyện công việc. Cô đặt điện thoại xuống và tiếp tục công việc của mình. Nhưng rồi, những cuộc gọi và tin nhắn từ số máy đó bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Ban đầu, Nam giải thích đó là do công việc, Linh là lễ tân mới nên cô ấy cần hỏi một số thông tin. Nguyệt chấp nhận lời giải thích đó, dù trong lòng vẫn có chút lăn tăn.
Linh, người phụ nữ gần 40 tuổi, mới vào làm ở công ty của Nam được sáu tháng. Nguyệt đã từng gặp cô ấy một lần trong một buổi tiệc của công ty. Cô ấy không có vẻ đẹp rực rỡ như Nguyệt, vóc dáng cũng không thon gọn bằng. Chỉ là một người phụ nữ bình thường, thậm chí còn có phần hơi mờ nhạt. Thế nhưng, không hiểu sao, người phụ nữ ấy lại dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Nam.
Sự thay đổi của Nam bắt đầu một cách tinh vi. Anh ít nói chuyện với Nguyệt hơn về công việc, về những áp lực mà anh đang đối mặt. Anh dành nhiều thời gian hơn để lướt điện thoại, và đôi khi, Nguyệt bắt gặp ánh mắt anh nhìn xa xăm, vẻ mặt trầm tư. Những bữa ăn tối của gia đình dần trở nên im lặng hơn. Nam trở nên cau có, dễ nổi nóng hơn. Nguyệt cảm nhận được một bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa họ. Cô cố gắng trò chuyện, cố gắng thấu hiểu, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ hoặc những câu trả lời cụt lủn.
Một buổi tối, Nam đi nhậu về rất muộn. Anh say xỉn, loạng choạng bước vào nhà. Nguyệt đỡ anh vào phòng ngủ. Khi cô cởi áo khoác cho anh, một tờ giấy nhỏ rơi ra từ túi áo. Đó là một hóa đơn thanh toán của một nhà hàng sang trọng. Hóa đơn ghi rõ số tiền lớn và thời gian thanh toán là buổi chiều hôm đó. Trái tim Nguyệt thắt lại. Cô biết, Nam không hề có bất kỳ cuộc hẹn công việc nào vào buổi chiều. Và anh cũng chưa bao giờ đưa cô đến một nhà hàng sang trọng như vậy.
Nguyệt giữ im lặng. Cô không chất vấn, không làm ầm ĩ. Cô chỉ quan sát. Và càng quan sát, cô càng nhận ra những mảnh ghép đang dần khớp lại. Những tin nhắn bí ẩn, những cuộc điện thoại lén lút, những lý do bận rộn không rõ ràng, và giờ là tờ hóa đơn này. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô. Cô bắt đầu nghi ngờ.
Đỉnh điểm là vào một buổi sáng chủ nhật. Nam nói rằng anh có một cuộc họp khẩn cấp. Nguyệt nhìn đồng hồ. Chủ nhật, và lại là một cuộc họp khẩn cấp? Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô quyết định đi theo anh. Nguyệt lái xe theo sau Nam, giữ một khoảng cách an toàn. Nam không đi đến công ty. Anh lái xe đến một khu chung cư cao cấp ở ngoại ô thành phố. Nguyệt đậu xe ở một góc khuất, tim đập thình thịch. Cô nhìn thấy Nam bước vào một tòa nhà. Một lát sau, Linh xuất hiện, nở nụ cười rạng rỡ chào đón anh. Họ cùng nhau bước vào thang máy, biến mất sau cánh cửa.
Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nguyệt. Cảm giác đau đớn, thất vọng, và cả sự phản bội dâng trào. Mười hai năm. Mười hai năm cô tin tưởng, yêu thương, hy sinh cho người đàn ông này. Mười hai năm cô tin rằng tình yêu của họ là vĩnh cửu. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Cô ngồi bất động trong xe, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Không phải tiếng khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt lặng lẽ, chua chát.
Khi Nam trở về nhà vào buổi chiều, Nguyệt không nói gì. Cô chỉ nhìn anh với ánh mắt vô hồn. Anh có lẽ đã nhận ra sự khác lạ của cô, nhưng anh cũng không nói gì. Bữa cơm tối hôm đó diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Nguyệt cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Cô muốn hét lên, muốn chất vấn anh, nhưng cô biết, giờ đây, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
Vài ngày sau, Nam bắt đầu nói về chuyện ly hôn. Ban đầu, anh nói một cách vòng vo, đại ý rằng anh cảm thấy mệt mỏi, áp lực, và cần không gian riêng. Nguyệt chỉ im lặng lắng nghe. Cô biết, anh đang tìm cách biện minh cho hành động của mình. Cho đến một buổi tối, sau khi con cái đã ngủ say, Nam ngồi đối diện Nguyệt, ánh mắt mệt mỏi, và nói ra câu nói định mệnh đó: “Ly hôn đi, nhà với xe anh để lại cho em. Xin em hãy cho anh được tự do.”
Nguyệt cúi đầu. Cô cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Cô đã chuẩn bị cho điều này. Trong những ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã cố gắng tìm mọi cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này, nhưng dường như, anh đã quyết tâm ra đi. “Được.” Chỉ một từ đó thôi, nhưng nó chứa đựng tất cả sự đau đớn, thất vọng, và cả sự chấp nhận của Nguyệt. Cuộc hôn nhân mười hai năm của họ, cứ thế kết thúc trong một từ duy nhất.
Sau lời tuyên bố “Được” của Nguyệt, không khí trong căn nhà vốn ấm cúng bỗng trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Nam ngạc nhiên. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã lớn, những lời van xin hay thậm chí là nước mắt và sự giận dữ. Nhưng không, Nguyệt chỉ bình thản đến đáng sợ. Sự bình thản ấy khiến anh cảm thấy trống rỗng, và một chút hụt hẫng không tên. Anh đã quen với hình ảnh Nguyệt luôn quan tâm, lo lắng cho anh, giờ đây, sự thờ ơ của cô lại khiến anh có chút bối rối.
Mấy ngày sau đó, cả hai vẫn sống dưới một mái nhà nhưng như hai người xa lạ. Nguyệt vẫn đi làm, vẫn chăm sóc con cái, vẫn nấu những bữa cơm tươm tất. Chỉ có điều, ánh mắt cô trống rỗng hơn, nụ cười trên môi cũng phai nhạt đi. Cô không hỏi han, không trò chuyện với Nam. Mọi thứ diễn ra như một sự sắp đặt, như thể họ đang thực hiện một kịch bản đã được định sẵn. Nam cũng tránh mặt Nguyệt, anh về nhà muộn hơn, và khi về cũng chỉ vào thẳng phòng làm việc. Anh cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với ánh mắt bình thản đến lạnh lùng của cô. Có lẽ, anh đã quen với việc Nguyệt luôn đặt anh ở vị trí trung tâm, giờ đây, cô lại hoàn toàn gạt anh ra khỏi cuộc sống của cô.
Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Nam đã chuẩn bị sẵn mọi giấy tờ. Đúng như lời anh nói, anh để lại căn nhà và chiếc xe cho Nguyệt. Nguyệt không đòi hỏi gì thêm. Cô chỉ yêu cầu quyền nuôi hai đứa con. Nam đồng ý ngay lập tức. Anh biết, Nguyệt là một người mẹ tốt, cô sẽ chăm sóc các con chu đáo. Anh cũng tin rằng, việc không phải bận tâm đến việc nuôi dưỡng con cái sẽ giúp anh có được sự “tự do” mà anh hằng mong muốn.
Ngày tòa án tuyên bố ly hôn, Nguyệt mặc một bộ đồ đơn giản. Cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt không chút biểu cảm. Nam ngồi bên cạnh cô, anh cảm thấy một chút bứt rứt trong lòng. Mười hai năm. Mười hai năm bên nhau, giờ đây chỉ còn là tờ giấy ly hôn lạnh lẽo. Khi thẩm phán hỏi cả hai có muốn suy nghĩ lại không, Nguyệt chỉ lắc đầu nhẹ. Nam cũng vậy. Bản án được tuyên. Cuộc hôn nhân của họ chính thức chấm dứt.
Sau khi ly hôn, Nam chuyển ra ngoài sống. Anh thuê một căn hộ nhỏ, và bắt đầu cuộc sống mới với Linh. Anh nghĩ rằng, giờ đây anh đã có được “tự do”, anh có thể thoải mái làm những điều mình muốn. Anh dành nhiều thời gian hơn cho Linh, đưa cô đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, mua sắm những món đồ đắt tiền. Linh luôn miệng khen anh tài giỏi, ga lăng. Những lời khen ngợi ấy khiến anh cảm thấy được xoa dịu, được thỏa mãn. Anh nghĩ rằng, đây chính là hạnh phúc mà anh tìm kiếm bấy lâu.
Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn. Sau một thời gian sống chung, Nam bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Linh không hề đảm đang như Nguyệt. Cô ấy không biết nấu ăn, không thích dọn dẹp nhà cửa. Căn hộ của anh dần trở nên bừa bộn. Linh cũng không quan tâm đến công việc của anh, hay những áp lực mà anh phải đối mặt. Cô ấy chỉ thích đi chơi, mua sắm, và đòi hỏi những thứ vật chất. Nam dần nhận ra, Linh không phải là người phụ nữ anh có thể sẻ chia mọi thứ. Cô ấy chỉ là một người bạn tình, một người để anh thỏa mãn những ham muốn nhất thời.
Công việc của Nam cũng bắt đầu gặp trục trặc. Anh không còn giữ được sự tập trung như trước. Anh thường xuyên đi làm muộn, và những quyết định của anh cũng không còn sáng suốt như xưa. Có lẽ, sự căng thẳng trong cuộc sống cá nhân đã ảnh hưởng đến công việc của anh. Những đồng nghiệp của anh bắt đầu nhận ra sự thay đổi đó. Sếp của anh cũng tỏ ra không hài lòng. Thu nhập của anh dần sút giảm.
Trong khi đó, cuộc sống của Nguyệt lại dần ổn định trở lại. Cô dành toàn bộ thời gian cho công việc và các con. Cô không ngừng học hỏi, trau dồi kiến thức chuyên môn. Với sự tận tâm và tài năng của mình, Nguyệt ngày càng khẳng định được vị trí của mình trong ngành y. Cô trở thành một bác sĩ giỏi, được nhiều bệnh nhân tin tưởng và yêu mến. Hai đứa con của Nguyệt cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Chúng không hỏi nhiều về bố, mà chỉ quấn quýt bên mẹ. Nguyệt dạy dỗ con cái rất cẩn thận, cô luôn dành thời gian lắng nghe và chia sẻ với chúng.
Nguyệt cũng bắt đầu mở lòng hơn với bạn bè. Cô thường xuyên đi cà phê, trò chuyện với những người bạn thân. Cô tham gia vào các hoạt động tình nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Cuộc sống của cô trở nên ý nghĩa hơn. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở việc có một người đàn ông bên cạnh, mà nằm ở chính bản thân mình, ở việc cô có thể sống một cuộc sống trọn vẹn, có ý nghĩa.
Một ngày nọ, Nam tình cờ gặp Nguyệt ở một siêu thị. Nguyệt đang cùng các con đi mua sắm. Cô mặc một bộ váy đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và rạng rỡ. Cô cười nói vui vẻ với các con, ánh mắt cô ánh lên vẻ hạnh phúc. Nam nhìn Nguyệt, và anh chợt nhận ra rằng, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô không còn là người phụ nữ đau khổ, suy sụp như ngày ly hôn. Cô đã trở nên mạnh mẽ, tự tin và hạnh phúc hơn.
Nam cảm thấy một sự hối tiếc dâng trào trong lòng. Anh nhớ lại những ngày tháng họ còn bên nhau, những kỷ niệm đẹp đẽ mà anh đã bỏ lỡ. Anh nhớ những bữa cơm Nguyệt nấu, những lần cô thức trắng đêm chăm sóc anh khi anh ốm, và cả những lần cô lặng lẽ động viên anh trong công việc. Anh nhìn sang Linh, người đang đứng bên cạnh anh, vẫn đang mải mê lướt điện thoại. So sánh giữa hai người phụ nữ, anh chợt nhận ra, anh đã đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời.
Cuộc sống với Linh ngày càng trở nên tẻ nhạt và vô vị. Linh bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn, và anh thì ngày càng cảm thấy kiệt sức. Anh nhớ tiếng cười của con, nhớ sự ấm áp của gia đình, và nhớ cả sự bình yên mà Nguyệt đã mang lại cho anh. Anh nhận ra, sự “tự do” mà anh hằng mong muốn lại chính là sự trống rỗng, cô đơn.
Một buổi tối, sau khi cãi nhau với Linh, Nam ngồi một mình trong căn hộ trống trải. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố lấp lánh. Anh chợt cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã bỏ rơi Nguyệt, hối hận vì đã đánh mất gia đình. Anh nhận ra rằng, thứ anh đánh đổi để có được “tự do” không phải là hạnh phúc, mà là nỗi đau và sự mất mát. Anh đã có tất cả, nhưng lại tự tay đánh mất. Và giờ đây, anh phải sống với sự hối tiếc đó.
Cuộc sống là những lựa chọn. Nam đã lựa chọn sự tự do của riêng anh, nhưng cái giá phải trả lại là quá đắt. Còn Nguyệt, cô đã chọn chấp nhận nỗi đau, và từ đó, cô đã tìm thấy sự tự do thực sự cho chính mình, một sự tự do không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai, và một cuộc sống trọn vẹn theo cách của riêng cô.