Mẹ chồng tôi chưa từng dịu dàng. Từ ngày tôi bước chân về làm dâu, bà lúc nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng, và đôi khi là quá quắt. Ấy thế mà sáng hôm ấy, bà đột nhiên đưa cho tôi một chiếc phong bì dày cộm, bên trong là 500 triệu đồng và nói:
“Con đi du lịch đi, ra nước ngoài chơi vài tuần cho khuây khỏa đầu óc. Ở nhà, để mẹ lo.”
Tôi đứng chết trân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là… ngày tôi ra sân bay, tôi quyết định quay lại nhà mà không báo trước. Và rồi, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tôi đứng không vững ngay trước cổng…
Tôi tên là Thu, 32 tuổi, hiện đang sống ở TP.HCM cùng chồng và mẹ chồng. Chồng tôi – Minh – là một kỹ sư phần mềm, hiền lành, nhưng lại rất nghe lời mẹ. Mẹ chồng tôi thì khỏi nói, từ khi tôi về làm dâu cách đây 5 năm, bà chưa từng ngọt ngào lấy một lần.
Cuộc sống của tôi xoay quanh việc chăm sóc nhà cửa, lo cho con nhỏ, và đi làm nhân viên văn phòng 8 tiếng mỗi ngày. Những tưởng mọi thứ sẽ cứ lặng lẽ trôi đi như vậy, thì đầu tuần trước, mẹ chồng đột nhiên gọi tôi xuống bếp lúc sáng sớm.
“Thu này, mẹ có chuyện muốn nói.” – bà ngồi ngay ngắn, đặt chiếc phong bì đỏ trên bàn.
Tôi lo lắng bước lại, không hiểu có chuyện gì nghiêm trọng. Vừa ngồi xuống, bà đẩy chiếc phong bì về phía tôi.
“Trong này là 500 triệu. Con nghỉ làm một thời gian, đi nước ngoài chơi đi, đổi gió một chút. Ở nhà có mẹ lo.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm. Tôi nhìn bà đăm đăm, rồi nhìn phong bì. Sự lạnh lùng thường ngày trong giọng bà biến mất. Thay vào đó là vẻ nhẹ nhàng mà tôi chưa từng thấy.
Tôi hỏi lại: “Có chuyện gì sao mẹ?”
Bà chỉ cười nhạt: “Không. Mẹ chỉ thấy dạo này con mệt mỏi, hay thở dài. Là phụ nữ, thỉnh thoảng phải biết tự chăm sóc mình. Mẹ cũng từng là vợ, mẹ hiểu.”
Thành thật mà nói, tôi xúc động. Đây là lần đầu tiên sau 5 năm sống chung, bà quan tâm đến tôi theo cách dịu dàng như thế.
Tôi đem chuyện kể với chồng, anh chỉ gật gù rồi nói: “Mẹ mà đã nói thì em cứ nghe đi. Anh xin nghỉ phép đưa em ra sân bay.”
Tôi bắt đầu tin rằng, có thể sau tất cả những năm tháng khó khăn, cuối cùng mẹ chồng cũng hiểu và thương tôi. Tôi tìm tour du lịch châu Âu, đặt vé khởi hành ngày thứ Sáu.
Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu có điều gì đó không ổn.
Tối thứ Năm, trước ngày bay, tôi đi ngang phòng khách thì thấy mẹ chồng đang nói chuyện điện thoại thì thào, nhưng giọng gắt gỏng:
“Lo mà thu xếp đi, đừng để Thu phát hiện ra. Nó đi rồi thì giải quyết cho dứt điểm!”
Tôi nín thở sau cánh cửa, tim đập mạnh. “Giải quyết gì cơ? Dứt điểm cái gì?”
Khi tôi bước vào giả vờ như không biết gì, bà quay lại bình thường, còn hỏi tôi đã chuẩn bị hành lý chưa.
Tôi thức cả đêm hôm đó. Trong lòng bồn chồn, cảm giác có điều gì đó đang bị che giấu.
Sáng hôm sau, tôi ra sân bay như dự định, có cả chồng tiễn. Nhưng khi làm thủ tục, tôi quyết định không lên máy bay. Tôi nói với chồng là mình cần vào nhà vệ sinh, rồi lén gọi taxi quay về nhà.
Tôi về đến nhà khoảng hơn 9 giờ sáng. Cửa khóa, nhưng tôi vẫn còn giữ chìa. Tôi mở nhẹ nhàng, không gây tiếng động. Nhà yên ắng, chỉ có tiếng nói vọng ra từ phòng khách.
Tôi bước từng bước đến gần thì sững người: chồng tôi – người vừa tiễn tôi ra sân bay – đang ngồi đó, ôm eo một người phụ nữ lạ. Người đó không ai khác, chính là… Mai – bạn thân của tôi từ thời đại học!
Tôi gần như nghẹn thở. Họ không hay biết tôi đã quay lại.
Giọng Mai vang lên:
“Thế là xong rồi. Nó đi thật rồi à? Chị cũng không tin là mẹ anh dễ xử lý như vậy!”
Chồng tôi đáp: “Mẹ anh đưa 500 triệu là để nó vui vẻ mà đi. Em lo mà chuyển vào ở ngay trong tuần này đi.”
Mai cười, tựa vào vai anh ta: “Cũng may chị ta ngu. Chứ không thì cái thai này của em giấu sao nổi.”
Tôi thấy trời đất quay cuồng. Hóa ra mọi thứ – món tiền, lời quan tâm, cả chuyến du lịch – chỉ là cái bẫy để tôi rời khỏi nhà, để họ hợp thức hóa mối quan hệ sai trái này.
Và mẹ chồng tôi? Bà đứng sau tất cả…
Tôi đứng chết lặng sau cánh cửa, cả người như hóa đá.
Mỗi câu nói phát ra từ miệng họ như từng nhát dao cắm sâu vào ngực. Tôi không thể tin: người bạn thân nhất, người tôi từng tin tưởng đến mức sẵn sàng đưa chìa khóa nhà, từng mời ăn cơm, ngủ lại — lại phản bội tôi cùng chồng mình.
Và mẹ chồng tôi… người phụ nữ vừa hôm qua còn tỏ ra yêu thương tôi lần đầu tiên trong đời, hóa ra chính là kẻ chủ mưu. Bà muốn tôi “biến mất tạm thời”, để họ có thể sắp xếp lại cuộc sống — không có tôi.
Tôi siết chặt nắm tay. Mọi cảm xúc nghẹn ứ dâng trào: đau đớn, tủi nhục, phẫn nộ… nhưng trên tất cả, tôi thấy mình tỉnh táo lạ thường. Tôi lùi lại, rút điện thoại ra. Mọi thứ cần thiết, tôi ghi âm lại được gần hết. Tôi chụp thêm vài bức ảnh qua khe cửa. Sau đó, tôi lặng lẽ rời đi — không khóc, không làm ầm, không phá cửa, không đánh ghen như hàng trăm bài báo tôi từng đọc.
Không, tôi cần cao tay hơn thế.
Tôi không quay về nhà mẹ ruột. Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở quận khác, tạm thời cắt liên lạc với bất kỳ ai trong gia đình chồng, kể cả chồng. Tôi xin nghỉ phép không lương hai tuần để ổn định tinh thần và chuẩn bị kế hoạch.
Đầu tiên, tôi gặp luật sư. Tôi mang theo toàn bộ bằng chứng: bản ghi âm, ảnh chụp, tin nhắn tôi từng lưu từ những lần Mai tán tỉnh chồng tôi mà tôi từng nghi ngờ nhưng không đủ chứng cứ. Luật sư bảo tôi:
“Cô có trong tay tất cả để nắm phần thắng nếu muốn ly hôn và yêu cầu quyền nuôi con cùng tài sản.”
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ly hôn, dù có lúc khổ sở tột cùng. Nhưng hôm nay, tôi biết: không còn con đường quay lại.
Sau một tuần mất tích, tôi chủ động gọi về cho mẹ chồng. Bà tỏ ra ngạc nhiên, nhưng giọng vẫn dịu dàng:
“Thu à? Con đang ở đâu đấy? Sao lại không đi du lịch?”
Tôi bình thản đáp:
“Con quay về rồi mẹ. Có chuyện cần phải nói rõ.”
Chiều hôm đó, tôi trở lại ngôi nhà từng là mái ấm. Chồng tôi đang đi làm, chỉ có mẹ chồng ngồi đó. Bà ngạc nhiên khi thấy tôi. Chưa kịp nói gì, tôi đặt điện thoại lên bàn, bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa chồng tôi và Mai.
Mặt bà biến sắc. Giọng tôi vẫn điềm tĩnh:
“Con không cần mẹ giải thích. Con chỉ muốn thông báo: con sẽ ly hôn. Con có bằng chứng ngoại tình rõ ràng. Con sẽ giành quyền nuôi con. Và con sẽ không ra đi tay trắng.”
Bà im lặng, không nói gì. Bà biết mình sai. Nhưng có lẽ điều khiến bà sốc hơn là… tôi không khóc. Không gào lên, không làm ầm nhà cửa.
Trước khi rời đi, tôi nói thêm một câu:
“Mẹ nghĩ con yếu đuối, dễ điều khiển. Nhưng mẹ quên, phụ nữ im lặng không có nghĩa là họ cam chịu.”
Quá trình ly hôn diễn ra trong vòng hai tháng. Chồng tôi ban đầu đổ lỗi cho tôi “bỏ nhà đi không nói gì”, nhưng khi luật sư của tôi tung bằng chứng, anh ta lặng im. Mai cũng biến mất khỏi phiên tòa. Mẹ chồng không đến.
Tôi giành được quyền nuôi con, một phần tài sản chung, và một khoản bồi thường tổn thất tinh thần. Chồng tôi cố giữ ngôi nhà, tôi không quan tâm. Tôi cần tự do.
Sau đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới. Tôi chuyển hẳn đến một quận khác, đưa con trai theo, và xin chuyển công tác sang chi nhánh công ty ở đó. Những ngày đầu khó khăn vô cùng — vừa làm mẹ đơn thân, vừa lo tài chính, vừa chiến đấu với những tổn thương tinh thần chưa lành.
Nhưng từng chút một, tôi hồi sinh.
Tôi đăng ký học một lớp Marketing Online vào buổi tối, tranh thủ những lúc con ngủ. Một năm sau, tôi mở được một shop nhỏ kinh doanh đồ trẻ em, rồi dần phát triển thành kênh bán online ổn định.
Tôi cũng học cách yêu thương chính mình. Đi spa mỗi tháng, tập yoga, đọc sách… Tôi bắt đầu mặc đẹp, tô son, và soi gương mà không thấy mình mờ nhạt nữa.
Ba năm sau…
Tôi đứng trước cửa tiệm, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, nhìn con trai tung tăng chạy trong cửa hàng. Một người khách bước vào, ngạc nhiên nói:
“Chị Thu phải không? Trời ơi, chị khác quá!”
Tôi mỉm cười:
“Ừ, là tôi. Một phiên bản khác của tôi – sau khi học được cách yêu mình.”
Không phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội “được” mẹ chồng cho 500 triệu để “đi du lịch”, nhưng nếu một ngày bạn bất ngờ nhận được “món quà” quá hậu hĩnh, hãy cảnh giác.
Đôi khi, người ta không muốn bạn đi để bạn vui — mà là để họ dễ dàng loại bạn ra khỏi cuộc chơi.
Nhưng điều tuyệt vời là:
“Bị đẩy vào đường cùng đôi khi lại là cơ hội để bạn bật dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”