“Chồng tôi nuôi một cô nhân tình ở bên ngoài, anh ta giấu giếm, sợ tôi biết.
Nhưng anh ta đâu ngờ, cô gái đó vì muốn được danh chính ngôn thuận mà đã tìm đến và đang ngồi đối diện tôi.
Lúc này tôi mới vỡ lẽ, mấy chục năm tương thân tương ái, anh ta đã không còn yêu tôi nữa.
Nếu còn yêu, làm sao có sự phản bội?”
Tôi tên là Hương, 52 tuổi, giáo viên về hưu. Tôi và chồng – anh Thành – đã bên nhau hơn 27 năm, có một con trai lớn đang làm việc ở nước ngoài. Những tưởng ở độ tuổi này, tôi có thể an nhàn tận hưởng tuổi già bên người bạn đời đã cùng mình đi qua bao sóng gió. Nhưng hóa ra, sóng gió thực sự chỉ mới bắt đầu.
Cô gái ngồi trước mặt tôi khoảng ngoài ba mươi, son phấn kỹ càng, ăn mặc sang trọng nhưng không hề lố lăng. Thái độ của cô ta không hỗn, cũng không sợ sệt. Cô ta không đến để xin lỗi. Cô ta đến để tuyên chiến.
“Cháu xin lỗi vì đến đường đột. Nhưng cháu nghĩ cô có quyền biết sự thật. Cháu và chú Thành đã qua lại gần hai năm. Cháu không còn muốn sống lén lút nữa.”
Tôi ngồi đó, như bị ai đó vả vào mặt. Lặng thinh. Cổ họng đắng chát. Mọi câu chữ cô ta nói ra như từng nhát dao. Không một giọt nước mắt nào rơi. Đau đến mức không khóc nổi.
Tôi nhớ lại cách đây vài tháng, Thành bắt đầu có những thay đổi nhỏ. Anh hay ra ngoài buổi tối, nói là đi tiếp khách, gặp bạn cũ. Điện thoại thì lúc nào cũng kè kè, cài mật khẩu. Anh không còn chú ý đến những điều nhỏ nhặt trong nhà, không hỏi tôi có ngủ ngon không, không còn hay nhắc chuyện hồi còn trẻ như trước.
Tôi đã nghĩ là do tuổi tác, là do công việc khiến anh mệt mỏi. Tôi không nghi ngờ gì cả, vì chưa bao giờ trong suốt hai mươi mấy năm, anh để tôi phải bận lòng về lòng chung thủy. Nhưng tôi sai rồi.
Cô gái đó tên là Ngọc. Cô ta kể nhiều hơn tôi muốn nghe. Họ gặp nhau trong một chuyến công tác ở Đà Nẵng. Cô là nhân viên lễ tân khách sạn, sau đó chuyển ra Hà Nội làm trong một công ty nội thất, rồi “vô tình” gặp lại anh. Và họ bắt đầu “thương nhau” từ đó.
“Chú Thành nói chú không hạnh phúc. Rằng cô sống trong quá khứ, cô chỉ quan tâm đến con trai, không còn quan tâm đến chú ấy. Chú ấy cảm thấy cô đã hết yêu chú ấy.”
Tôi nhìn cô ta, cố giữ bình tĩnh. “Và cháu tin tất cả những gì anh ấy nói?”
Cô ta cười nhạt. “Cháu yêu chú ấy. Cháu không muốn là người thứ ba mãi. Nếu chú ấy không dứt khoát, cháu sẽ buông. Nhưng cháu tin, chú sẽ chọn cháu.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình già. Không phải vì tuổi tác, mà vì bị thay thế. Tôi đã sống tử tế, tận tụy, vun vén gia đình, hy sinh sự nghiệp để chăm lo cho chồng con. Nhưng điều đó chẳng còn ý nghĩa gì khi một người đàn ông không còn yêu bạn.
Buổi gặp kết thúc trong im lặng. Tôi không phản ứng. Không khóc, không đánh ghen, không làm ầm lên. Tôi chỉ lặng lẽ về nhà. Căn nhà như mọi ngày – gọn gàng, sạch sẽ, yên tĩnh – nhưng giờ đây sao thấy lạnh lẽo đến lạ.
Tối đó, tôi vẫn nấu cơm như thường. Khi Thành về, tôi hỏi:
“Anh ăn không? Em nấu cá kho.”
Anh lưỡng lự. “Ừ, để anh tắm rồi ra.”
Tôi nhìn bóng anh khuất sau cửa phòng tắm, và chợt thấy mọi thứ không còn thật nữa. Người đàn ông đó, từng là người tôi yêu say đắm, người tôi chờ đợi trong những ngày anh đi công tác, người tôi từng viết những bức thư tay dài cả trang – nay đang phản bội tôi từng ngày, từng giờ.
Tôi không nói gì tối hôm đó. Tôi chưa đủ sức. Nhưng tôi đã bắt đầu viết đơn ly hôn. Tôi không làm vì tức giận. Tôi làm vì tôi biết, nếu còn ở lại, tôi sẽ hóa thành cái bóng sau lưng anh ta – lặng lẽ, nhẫn nhịn, và không còn là chính mình.
Sáng hôm sau, tôi để đơn ly hôn trên bàn ăn, ngay cạnh tách cà phê anh vẫn hay uống mỗi sáng. Không ghi lời nào, chỉ có tờ đơn, ký sẵn tên tôi.
Khi anh đi ra, mặc sơ mi trắng, chỉnh chu như mọi ngày, tôi vẫn đang rửa chén. Anh thấy tờ giấy, đứng lặng một lúc lâu. Cuối cùng anh cầm lên, đọc chậm rãi từng chữ.
“Em… thật sự muốn vậy à?” – anh hỏi.
Tôi quay lại nhìn anh. Mắt tôi ráo hoảnh. Không oán trách. Chỉ có một sự mỏi mệt kéo dài.
“Em đã gặp cô ấy. Chính cô ấy tìm đến em. Em không cần anh phải phủ nhận gì cả. Em không làm ầm lên, không khóc lóc, không đánh ghen. Nhưng em không còn muốn tiếp tục sống như một người vợ mà không còn được yêu thương.”
Anh đặt đơn xuống bàn, ngồi xuống ghế, đan hai tay vào nhau. “Anh xin lỗi. Anh thật sự không nghĩ mọi chuyện đến mức này. Anh… anh sai rồi.”
Tôi thở dài. “Nếu anh còn yêu em, anh đã không để cô ta tồn tại. Anh đã để em phải ngồi đối diện với nhân tình của anh trong chính ngôi nhà này, trong vai một người vợ bị thương hại.”
Anh nhìn tôi như thể vừa hiểu ra điều gì đó, nhưng không biết nói gì thêm. Chúng tôi ngồi trong im lặng. Bao nhiêu năm sống cùng nhau, hôm nay lại không còn lời nào để chia sẻ.
Ba ngày sau, anh không ký. Cũng không nói lời nào. Anh dọn sang ở tạm nhà bạn, nói là “để em có không gian suy nghĩ”. Nhưng tôi biết, anh đang cần thời gian để lựa chọn giữa chúng tôi.
Tôi không chờ.
Tôi dọn lại phòng, vứt đi những thứ không cần giữ. Từng tấm ảnh cưới, từng món quà kỷ niệm, tôi xếp gọn vào một chiếc hộp. Không phải vì tôi muốn quên, mà vì tôi cần chừa chỗ cho một cuộc đời mới.
Tôi đăng ký tham gia một lớp vẽ tại trung tâm văn hóa quận – thứ tôi từng ao ước làm từ lâu nhưng luôn gác lại vì “bận chăm lo gia đình”.
Tôi cắt tóc ngắn. Một thay đổi nhỏ, nhưng khi nhìn vào gương, tôi thấy một người phụ nữ khác – vẫn là tôi, nhưng không còn là người phụ nữ cam chịu của vài tuần trước.
Một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Ngọc – cô nhân tình của chồng tôi. Cô ta nói:
“Cô Hương, cháu xin lỗi nếu cháu đã gây tổn thương. Nhưng… cháu nghĩ chú Thành sẽ quay về với cô.”
Tôi không ngạc nhiên. “Vậy sao?”
Ngọc chần chừ, rồi nói tiếp: “Cháu cứ nghĩ nếu mình cố gắng, thì sẽ được yêu thật lòng. Nhưng cháu nhận ra, một người đàn ông sẵn sàng phản bội một người phụ nữ vì mình… rồi cũng sẽ sẵn sàng phản bội mình vì một người khác.”
Tôi cười nhẹ. Không phải mỉa mai. Là một nụ cười buồn của người từng trải.
“Cô không ghét cháu. Cháu còn trẻ, còn thời gian để hiểu. Nhưng nếu cháu nghĩ tình yêu chỉ cần chiếm được là xong… thì sẽ rất mệt mỏi.”
Ngọc không nói gì thêm. Chúng tôi cúp máy.
Tối hôm đó, Thành trở về.
Anh không mang theo va li, không có hoa, không có nước mắt. Chỉ đứng ở cửa, hỏi tôi:
“Anh… có thể vào không?”
Tôi không trả lời. Chỉ bước ra hiên, kéo ghế, ngồi đối diện anh.
Anh ngồi xuống, mắt thâm quầng. “Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh sai. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội… để chuộc lỗi không?”
Tôi nhìn anh. Người đàn ông từng là cả thế giới của tôi – giờ đây là một người lạ đang gõ cửa trái tim tôi lần nữa.
Tôi nói chậm rãi:
“Tha thứ không khó. Nhưng tin tưởng lại, thì khó lắm anh ạ.”
Anh cúi đầu. Tôi nói tiếp:
“Em không biết tương lai thế nào. Nhưng bây giờ, em cần sống cho em. Em không muốn sống một cuộc đời dựa vào cảm xúc của người khác. Em sẽ không ký lại đơn ly hôn… nhưng em cũng không đảm bảo rằng em sẽ còn là người vợ như trước đây.”
Anh ngẩng lên. “Anh hiểu.”
Tôi đứng dậy. “Anh có thể về lại nhà. Nhưng không phải để tiếp tục như cũ. Mà là để bắt đầu lại – nếu cả hai cùng muốn.”
Anh gật đầu. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi thấy ánh mắt anh đầy sự biết ơn.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi không kết thúc, nhưng cũng không còn như xưa. Tôi không còn là người phụ nữ chỉ sống vì chồng, vì con. Tôi học vẽ, tôi đi du lịch với nhóm bạn già, tôi bắt đầu viết lách – những điều tưởng như quá muộn, nhưng thực ra chưa bao giờ là muộn.
Phản bội là một cú đánh đau. Nhưng nếu bạn vượt qua, bạn sẽ thấy: thứ quý giá nhất, không phải là giữ được một người đàn ông – mà là giữ được chính mình.