Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ ngồi một mình trong phòng khám sản, tay run run nắm chặt tờ giấy siêu âm thai, còn tim thì như vỡ vụn khi bắt gặp anh – người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời – đang khoác vai tình tứ một cô gái khác, ngay trước mặt tôi.
Chuyện bắt đầu từ những tháng ngày bình yên nhất đời tôi.
Tôi tên là Trâm, 27 tuổi, là một nhân viên thiết kế đồ họa cho một công ty quảng cáo. Cuộc sống của tôi vốn dĩ đơn giản, không nhiều biến động cho đến khi tôi gặp Minh – giám đốc sáng lập một startup công nghệ đang lên. Chúng tôi yêu nhau trong sự âm thầm, vì công việc và vị trí của anh không cho phép chuyện tình cảm bị soi mói quá nhiều.
Minh là người đàn ông mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước: tài giỏi, điềm tĩnh, nói chuyện sâu sắc và rất biết quan tâm. Anh yêu tôi một cách nhẹ nhàng nhưng đủ khiến tôi tin rằng anh là bến đỗ của đời mình. Chúng tôi hẹn hò được gần hai năm, có đôi lần cãi vã, giận hờn, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày chia tay.
Ấy vậy mà cái ngày đó đến nhanh hơn tôi tưởng. Một ngày cuối năm, Minh nói anh phải sang Singapore ba tháng để ký hợp đồng đầu tư mới. Anh nói giọng lạ lùng, không còn tha thiết như mọi khi. Rồi sau đó… anh dần lạnh nhạt. Tin nhắn thưa dần. Những cuộc gọi trở nên cộc lốc. Và rồi, anh chủ động nói lời chia tay qua một tin nhắn vỏn vẹn hai dòng.
“Anh xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục nữa. Em xứng đáng với người tốt hơn anh.”
Tôi chết lặng. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Không lời giải thích. Không gặp mặt. Không cho tôi cơ hội hỏi lý do.
Tôi đau đớn, tuyệt vọng suốt nhiều tuần. Nhưng rồi một cú sốc lớn hơn nữa ập đến – tôi phát hiện mình mang thai.
Mang thai với người không còn yêu mình là cảm giác không thể nào miêu tả.
Tôi hoang mang, ngồi hàng giờ nhìn vào que thử thai mà không tin vào mắt mình. Tôi lưỡng lự giữa việc giữ con hay từ bỏ, nhưng cuối cùng… tôi chọn giữ lại đứa bé. Không phải vì tôi ngây thơ hay nuôi hy vọng gì từ Minh, mà đơn giản là… tôi cảm thấy đứa bé này là phần duy nhất còn sót lại của tình yêu mà tôi từng tin là chân thật.
Tôi không liên lạc với Minh. Anh đã chọn rời đi, và tôi cũng không muốn làm phiền. Tôi chuyển trọ về gần nhà mẹ đẻ, nghỉ việc để tránh áp lực công sở. Không ai trong gia đình biết về cha đứa bé – tôi chỉ nói là người đó đã không còn trách nhiệm gì nữa, và tôi không muốn khơi lại.
Ba tháng đầu thai kỳ, tôi nôn ói, mệt mỏi, mất ngủ liên tục. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Tôi đi khám thai một mình, học cách ăn uống điều độ, bắt đầu đọc sách về làm mẹ đơn thân. Tôi tự dặn lòng: “Chỉ cần cố gắng, con sẽ có một cuộc sống đủ đầy, dù không có cha.”
Cho đến cái ngày định mệnh ấy.
Tuần thứ 16 của thai kỳ, bác sĩ hẹn tôi siêu âm hình thái để theo dõi phát triển của thai nhi. Tôi đến bệnh viện quốc tế như thường lệ, một mình ngồi chờ ngoài phòng khám với bụng đã nhô lên thấy rõ. Không khí trong phòng mát lạnh nhưng tôi thấy lòng đầy lo âu – không phải về con, mà là về tương lai chưa biết trôi về đâu.
Tôi đang lơ đãng nhìn vào màn hình tivi treo tường thì cánh cửa kính bật mở. Một cặp đôi bước vào, người đàn ông mặc vest xám quen thuộc, người phụ nữ bên cạnh váy trắng dài, tay khoác tay… là Minh – và một cô gái lạ mặt.
Tôi chết sững. Cả cơ thể như đông cứng. Tôi không thể tin vào mắt mình. Minh – người đàn ông từng nói rằng anh không thể lo cho tôi, không thể tiếp tục yêu tôi – giờ đây đứng trước mặt tôi, nắm tay một người phụ nữ khác, ánh mắt đầy trìu mến.
Anh không nhìn thấy tôi. Có lẽ do tôi đang ngồi ở góc khuất, và bụng đã khác xưa. Tôi nhìn anh cười với cô gái ấy, kéo ghế cho cô ngồi, rồi lấy điện thoại ra đặt lịch khám. Mọi hành động của anh… dịu dàng đến lạ. Cảm giác tim tôi như có ai bóp chặt.
“Sao anh có thể như vậy? Sao anh rời bỏ em khi em mang trong mình giọt máu của anh, rồi quay đi yêu người khác như chưa từng có gì xảy ra?”
Nước mắt tôi trào ra, không kịp ngăn lại. Tôi đứng dậy, định bỏ về, nhưng bác sĩ gọi tên tôi vào khám. Tôi đi như người mộng du, vào phòng siêu âm mà đầu óc vẫn trống rỗng. Hình ảnh con tôi hiện lên trên màn hình, bác sĩ nói gì đó tôi không nghe rõ. Tôi chỉ nhìn con – hình hài bé bỏng đang nằm ngoan ngoãn trong bụng mẹ – mà tự hứa trong lòng: “Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ không để con thiếu thốn tình yêu.”
Khi bước ra khỏi phòng, tôi không còn thấy Minh và cô gái kia đâu nữa. Có lẽ họ đã đi rồi. Tôi không biết phải cảm thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng. Tôi chỉ biết rằng… từ giây phút ấy, tôi không còn chờ đợi anh quay về nữa.
Nhưng tôi đã sai.
Vài tuần sau, khi tôi đang sắp xếp đồ để chuẩn bị chuyển đến căn nhà nhỏ thuê gần trường mẫu giáo (tôi định mở một tiệm đồ chơi handmade tại nhà), thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Một dãy số lạ hiện lên.
Tôi do dự, rồi bắt máy.
“Alo, Trâm phải không? Anh là Minh đây…”
“Alo, Trâm phải không? Anh là Minh đây…”
Tôi chết lặng vài giây khi nghe lại giọng nói đó. Giọng nói mà tôi từng thuộc đến từng ngữ điệu, từng nhịp thở… giờ lại vang lên sau hơn bốn tháng trời im lặng.
Tôi cố giữ bình tĩnh, đáp ngắn gọn:
“Ừm. Có chuyện gì không anh?”
Minh im lặng vài giây, rồi anh nói bằng giọng hơi khàn:
“Anh… anh muốn gặp em. Anh biết anh không có tư cách, nhưng… xin em cho anh một cơ hội. Anh cần phải giải thích.”
Tôi nên đồng ý không?
Tôi đã có thể cúp máy, lờ anh đi như anh đã từng làm với tôi. Nhưng trái tim tôi, dù cố phủ nhận, vẫn còn tổn thương… và khao khát một lời giải thích. Không phải vì tôi còn yêu anh, mà vì tôi cần biết tại sao. Tôi cần một lý do để đặt dấu chấm hết trong lòng, một cách công bằng.
Tôi đồng ý gặp Minh. Chúng tôi hẹn ở quán cà phê nhỏ gần công viên, nơi từng là chỗ hẹn quen thuộc của hai đứa.
Khi tôi đến, Minh đã ngồi đó, gầy hơn trước, mắt thâm quầng. Anh đứng dậy khi thấy tôi, ánh mắt nhìn xuống bụng tôi – cái bụng lộ rõ rằng tôi đang mang thai. Anh đứng chết lặng vài giây.
“Trâm… em…”
Tôi ngắt lời anh:
“Anh định nói gì? Rằng em giấu anh chuyện này à? Nhưng anh đâu cho em cơ hội để nói…”
Minh bắt đầu kể. Và sự thật khiến tôi vừa giận vừa thương.
Anh nói, ngày anh thông báo sang Singapore là lúc công ty của anh vướng vào một vụ kiện bản quyền phần mềm rất lớn. Nếu không xử lý tốt, toàn bộ startup có thể sụp đổ. Nhà đầu tư ép anh ký điều khoản thanh lọc nhân sự, trong đó có cả yêu cầu “tránh xa các mối quan hệ riêng tư dễ gây xung đột lợi ích”. Nghe thì lạ, nhưng vì bên đầu tư quá lớn – là tập đoàn mẹ của công ty tôi đang làm – nên Minh buộc phải làm theo nếu muốn cứu công ty.
“Anh bị ép chia tay với em, không một lời giải thích. Anh nghĩ chỉ cần im lặng rồi thời gian sẽ giúp em quên đi. Anh sai. Anh ngu ngốc…”
Tôi cười cay đắng.
“Và cô gái đi cùng anh hôm đó? Cũng là ‘vì công việc’ sao?”
Minh cúi đầu.
“Cô ấy là người của tập đoàn mẹ. Là con gái của nhà đầu tư chính. Bọn anh đang trong quá trình ‘tạo quan hệ tốt’ để giữ vốn vòng hai. Không có gì giữa anh và cô ta cả. Nhưng đúng, anh đã chọn sự im lặng, và em có quyền khinh thường anh.”
Tôi nhìn anh. Lòng tôi rối bời.
Nếu những gì anh nói là thật, thì hóa ra anh không hoàn toàn tệ bạc như tôi tưởng. Nhưng điều đó có đủ để tôi tha thứ không?
Tôi lạnh lùng hỏi tiếp:
“Vậy bây giờ anh gọi cho em, là vì biết em đang mang thai, hay vì anh cảm thấy tội lỗi?”
Minh nhìn tôi, giọng run run:
“Là vì cả hai. Khi anh thấy em ở bệnh viện, anh đã định đuổi theo. Nhưng… anh sợ em ghét anh, sợ em không cho anh lại gần. Nhưng rồi, anh không thể ngồi yên. Anh đã điều tra, hỏi vài người bạn ở công ty cũ của em. Khi biết em chuyển đi, nghỉ việc, anh hối hận vô cùng…”
Tôi siết tay.
“Bây giờ anh muốn gì?”
Minh im lặng vài giây, rồi nói:
“Anh muốn được làm cha đứa bé. Dù em không tha thứ cho anh, anh vẫn muốn có trách nhiệm với con. Anh không xin em quay lại, nếu em không muốn. Chỉ xin em… đừng tước đi quyền làm cha của anh.”
Tôi về nhà trong trạng thái rối loạn.
Tôi mất ngủ cả đêm. Trong đầu tôi hiện lên tất cả: những tháng ngày một mình đi khám thai, đêm ngồi khóc trong phòng trọ, ngày đầu tiên cảm nhận con đạp nhẹ trong bụng… và giờ đây, người đàn ông từng bỏ rơi tôi lại quay về xin được làm cha đứa trẻ.
Tôi không biết nên tin anh không. Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ, để con lớn lên mà không biết mặt cha nếu Minh thực sự muốn chuộc lỗi.
Sáng hôm sau, tôi gọi lại cho Minh.
“Em không quay lại với anh. Nhưng nếu anh muốn làm cha, em sẽ để anh tham gia vào quá trình mang thai và nuôi con. Từng bước một. Em sẽ không dễ dàng tin lại, nhưng em cũng không tước quyền làm cha của anh.”
Từ đó, Minh dần xuất hiện nhiều hơn.
Anh đưa tôi đi khám thai, đưa tôi đến lớp tiền sản, mua đồ cho con. Không còn những lời hoa mỹ, không còn hứa hẹn viển vông. Anh lặng lẽ làm những điều nhỏ nhặt – nhưng thật lòng.
Tôi thấy anh thay đổi. Nhưng tôi cũng học được cách không phụ thuộc vào anh nữa. Tôi mở tiệm handmade online, dần có đơn hàng. Tôi bắt đầu tiết kiệm, lập kế hoạch tài chính riêng để sau này nuôi con dù một mình hay có anh bên cạnh.
Ngày tôi sinh con, Minh có mặt từ lúc nhập viện đến khi con chào đời. Anh khóc khi nghe tiếng con khóc đầu tiên. Anh nắm tay tôi, run rẩy nói:
“Cảm ơn em đã giữ lại con. Anh sẽ không để hai mẹ con thiệt thòi nữa.”
Vài tháng sau sinh, chúng tôi không vội quay lại với nhau.
Chúng tôi học cách làm bạn, cùng chăm con, cùng chia sẻ trách nhiệm. Tình yêu – nếu còn – sẽ dần rõ ràng theo thời gian. Nhưng tôi biết mình đã mạnh mẽ hơn xưa. Tôi là mẹ đơn thân, dù có anh hay không, tôi vẫn có thể nuôi con trong bình an.
Cuộc đời đôi khi đầy những cú rẽ bất ngờ. Có thể người từng làm ta tổn thương sẽ quay lại trong một vai trò khác – không phải người yêu, mà là người cha của con mình. Tha thứ không có nghĩa là quên hết, mà là buông bỏ oán hận để bước tiếp – vì con, vì chính mình.