Chồng vừa lên Phó giám đốc chưa đầy 5 tháng thì đã c::ặ:p b::ồ. Hôm đó cô b::ồ còn chụp ảnh rồi gửi cho vợ kèm theo lời th::ách th::ức: “Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi”.

“Chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi.”
Tin nhắn đi kèm bức ảnh người chồng đầu gối tay ấp của cô đang ôm một người đàn bà lạ, ngồi trong căn phòng sang trọng với rượu vang và ánh đèn mờ ảo. Địa chỉ được gửi kèm, rõ ràng đến từng số tầng, từng số phòng khách sạn.
Vậy mà thay vì gào thét, thay vì khóc, người vợ lại cười khẩy. Cô lặng lẽ cất điện thoại, cẩn thận cho một thứ vào phong bì, rồi đứng dậy, chỉnh lại vạt váy. Không một chút hoảng hốt. Không một tiếng thở dài.

Hạnh và Minh kết hôn được tám năm. Họ từng là cặp đôi mà ai cũng ngưỡng mộ – trai tài gái sắc, cưới nhau sau gần ba năm yêu xa từ thời đại học. Minh làm trong một tập đoàn xây dựng lớn, vừa lên chức Phó giám đốc chi nhánh miền Bắc sau chuỗi dự án thành công. Hạnh là giảng viên ngành truyền thông, vẻ ngoài dịu dàng nhưng đầu óc sắc sảo. Họ có một bé gái năm tuổi, sống trong một căn hộ cao cấp ở quận trung tâm.

Trên mạng xã hội, người ta thường thấy ảnh gia đình ba người cùng đi du lịch, hay khoảnh khắc Hạnh nấu ăn, còn Minh chơi đàn piano cho con hát. Ai cũng nghĩ, cô quá may mắn.

Chỉ có Hạnh biết, hạnh phúc đó bắt đầu nứt từ khi Minh lên chức.

Đó là một buổi tối thứ sáu. Hạnh vừa dỗ con ngủ xong thì điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ một số lạ:

“Chị là vợ anh Minh đúng không?”

Hạnh chần chừ vài giây rồi gõ:

“Vâng. Có chuyện gì vậy?”

Tin nhắn tiếp theo đến rất nhanh, kèm theo một bức ảnh: Minh đang ôm một cô gái mặc váy đỏ bó sát, mặt gần như tựa vào vai nhau. Căn phòng phía sau là phòng khách sạn – một nơi đắt đỏ cô nhận ra ngay.

“Tụi em yêu nhau thật lòng chị nhé. Anh Minh nói chị chỉ là vợ trên giấy. Em không giật chồng ai hết. Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi.”

Kèm theo là địa chỉ cụ thể, căn phòng tầng 18 của một khách sạn 5 sao giữa trung tâm thành phố.

Hạnh đọc tin nhắn, nhìn bức ảnh. Tim cô đập mạnh, nhưng mặt không biến sắc. Một chút giận, một chút cay đắng, nhưng không bất ngờ. Chỉ là… cô không ngờ cô gái kia lại trơ trẽn đến vậy.

Cô đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc phong bì đã chuẩn bị từ trước, bỏ vào một thứ quan trọng bên trong. Cô thay một chiếc váy thanh lịch hơn, thoa chút son môi, rồi rời khỏi nhà.

Hạnh đến khách sạn đúng giờ, hỏi đúng tên phòng, không lên thẳng mà gửi phong bì cho lễ tân.

“Chào anh, tôi có một bức thư cần gửi gấp cho khách phòng 1806. Nhờ anh chuyển giúp.”

Nhân viên lễ tân hơi ngần ngại nhưng thấy người phụ nữ lịch sự, vẻ mặt nghiêm túc, anh ta đồng ý và gọi điện lên phòng.

Vài phút sau, một nhân viên khác lên gõ cửa. Cô bồ – tên Vy – ra mở, tay còn quấn khăn tắm.

“Ai vậy?”

“Dạ, có người gửi chị phong bì từ sảnh lễ tân.”

Vy mở ra, trong đó là một bản sao giấy chuyển nhượng tài sản, kèm tấm ảnh chụp tin nhắn giữa cô và Minh, và một tờ giấy ghi tay:

“Cảm ơn em đã cho chị biết bộ mặt thật của chồng mình. À, nhân tiện báo để em mừng: Anh Minh vừa ký xong giấy ủy quyền căn hộ đứng tên chị hôm trước, nhưng chị đã nhờ luật sư phong tỏa. Tài khoản của anh ta cũng vừa bị đóng băng vì dấu hiệu biển thủ quỹ công ty – chị đã gửi bằng chứng từ 3 tháng trước rồi.
Chị không đánh ghen. Chị chỉ lấy lại những gì mình xứng đáng có.
Chúc em may mắn. À, đừng quên mặc đồ tử tế trước khi ra mở cửa lần sau.”

Câu chuyện thực ra không bắt đầu từ bức ảnh đó. Mọi thứ đã khởi động từ ba tháng trước, khi Hạnh phát hiện Minh có biểu hiện lạ: về trễ, thay pass điện thoại, hay cười với tin nhắn lạ.

Một lần Minh tắm, điện thoại quên khóa. Tin nhắn nổi lên từ “Vy” – với trái tim và lời lẽ không cần diễn giải.

Hạnh không làm ầm lên. Cô bắt đầu ghi lại mọi bằng chứng – tin nhắn, cuộc gọi, giao dịch ngân hàng, những lần Minh nói dối về công việc. Là giảng viên truyền thông, cô hiểu rõ phải “điều tra có lớp lang”. Đến cả việc Minh rút 300 triệu từ quỹ công ty để “tạm ứng chi phí dự án” nhưng thực ra mua đồng hồ tặng nhân tình, cô đều có hóa đơn.

Một tuần trước ngày nhận được tin nhắn của Vy, Hạnh đã gặp luật sư riêng, gửi toàn bộ hồ sơ. Cô cũng âm thầm đưa đơn xin ly hôn, chỉ còn thiếu chữ ký của Minh.

Tối hôm đó, Vy gọi lại cho Hạnh. Giọng lạc đi:

“Chị làm cái gì vậy? Chị nói gì mà phong tỏa tài khoản? Anh Minh nói không có chuyện đó!”

Hạnh bình thản:

“Em thử hỏi anh ta tiền đâu trả phòng khách sạn ngày mai chưa? Tài khoản đứng tên anh Minh tạm thời bị kiểm tra, còn căn hộ anh ta đứng tên tặng em thì xin lỗi – có chữ ký đồng sở hữu của chị. Mà chị không ký đâu. Chúc em vui.”

Vy chửi, nhưng Hạnh đã tắt máy. Cô đứng một mình trên ban công khách sạn, nhìn xuống thành phố.

Không có nước mắt. Không còn đau.

Minh trở về nhà vào chiều hôm sau, trong bộ dạng rối bời. Căn hộ yên ắng khác thường. Bình hoa Hạnh vẫn hay cắm đã khô từ lúc nào, chiếc piano con gái thường chơi bị phủ một lớp bụi mỏng. Anh gọi:

“Hạnh ơi! Em ơi!”

Không ai trả lời. Trong phòng khách là một chiếc phong bì khác – lần này để tên anh. Minh mở ra, bên trong là bản đơn ly hôn đã có chữ ký của Hạnh, một bản sao kê các giao dịch ngân hàng của anh suốt ba tháng qua, và một dòng chữ ngắn gọn:

“Em không đập phá. Em cũng không khóc lóc.
Em chỉ rút lui khỏi một cuộc hôn nhân mà anh đã chủ động hủy hoại.
Vợ cũ của anh.”

Minh ngồi sụp xuống ghế. Cơn giận bốc lên đầu. Anh gọi cho Hạnh nhưng không bắt máy. Gọi cho Vy – cô ta cũng không nghe. Lúc này Minh mới thấy tay mình run lên – điều mà trước giờ anh vốn kiêu ngạo nghĩ là không bao giờ có thể xảy ra.

Minh từng nghĩ mình kiểm soát mọi thứ. Anh biết Hạnh thông minh, nhưng lại đánh giá cô là kiểu “phụ nữ biết điều” – nghĩa là sẽ nhịn. Anh cũng nghĩ chuyện qua lại với Vy chẳng ảnh hưởng gì.
Anh từng nói với đồng nghiệp:

“Phụ nữ như Hạnh ấy à, họ chỉ cần danh nghĩa, địa vị, và một gia đình trông hoàn hảo để khoe trên Facebook. Mình chỉ cần đừng để cô ấy mất mặt là được.”

Anh không biết, chính sự xem thường đó là sai lầm chết người.

Ba ngày sau, Minh bị yêu cầu lên làm việc với ban kiểm tra nội bộ công ty. Những khoản “tạm ứng” bất thường bị phát hiện, cùng với hồ sơ đối chiếu mà Hạnh gửi trước đó.

Minh gặng hỏi:

“Ai… ai gửi những thứ này?”

Người phụ trách chỉ trả lời lạnh lùng:

“Một bên thứ ba có liên quan đến tài sản của anh. Hồ sơ khá đầy đủ. Có cả bản sao tin nhắn từ email cá nhân của anh nữa.”

Minh đứng không vững.

Tài khoản cá nhân bị phong tỏa. Chiếc xe hơi đứng tên công ty bị thu hồi. Căn hộ mà anh từng hứa cho Vy – đã bị tòa từ chối quyền sở hữu do Hạnh từ chối ký xác nhận chuyển nhượng.

Mọi thứ Minh từng dùng để ve vãn, nuông chiều người tình đều không còn là của anh.

Vy là người đầu tiên bỏ đi. Cô ta gọi cho Minh một lần cuối:

“Anh không nói là anh vẫn chung sổ đỏ với vợ cũ.
Anh bảo căn nhà đó là của anh.
Anh bảo tiền đó là thưởng, chứ không phải rút quỹ công ty.
Anh lừa tôi, Minh ạ. Và tôi ngu mới tin.”

Vy chặn số ngay sau đó. Cô ta từng nghĩ mình là người đặc biệt, nhưng hóa ra chỉ là một quân cờ. Mà quân cờ cũng chẳng còn giá trị khi người chơi thua sạch.

Hạnh chuyển ra khỏi căn hộ hôm Minh nhận quyết định đình chỉ công tác. Cô đưa con về sống cùng bố mẹ vài tuần, rồi mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô – đủ nắng, đủ cây, và yên bình.

Cô nhận được học bổng nghiên cứu ngắn hạn ở Thái Lan. Trường đại học mời cô hợp tác làm cố vấn dự án truyền thông bền vững. Một cơ hội mới mở ra.

Một lần, Minh gọi lại. Lần này Hạnh bắt máy.

“Anh… Anh sai rồi.
Cho anh một cơ hội, anh xin em.”

Hạnh im lặng vài giây. Rồi nhẹ nhàng:

“Anh Minh, em không hận.
Em cảm ơn anh vì đã giúp em thức tỉnh.
Nếu không có những việc anh làm, em sẽ không bao giờ mạnh mẽ thế này.
Nhưng quay lại ư? Không đâu.
Em không bao giờ nhặt lại những gì mình đã buông, nhất là khi nó từng làm em tổn thương.”

Minh một mình trong căn hộ lạnh lẽo. Không còn tiếng con gái ríu rít. Không còn bàn ăn ấm cúng. Mạng xã hội của anh giờ là một nơi trống trơn – chỉ còn những bài viết cũ, và vài lời châm chọc mỉa mai từ người quen.

Hạnh không công khai chuyện ly hôn. Cô chỉ viết đúng một dòng trạng thái, sau hơn một tháng im lặng:

“Phụ nữ mạnh mẽ không phải vì họ không tổn thương.
Họ chỉ biết đứng dậy, sửa lại vương miện, và đi tiếp như thể chưa từng ngã.”

Bên dưới là ảnh cô đứng cùng con gái giữa vườn hoa hướng dương.

Hạnh không cần đánh ghen.
Không cần khóc lóc.
Cô chỉ cần một kế hoạch đủ thông minh, một lòng tự trọng đủ lớn, và một tình yêu đủ rõ ràng dành cho bản thân mình.

Còn Minh? Anh mãi là người thua cuộc – trong chính ván cờ mà anh nghĩ mình là kẻ bày trận.