Chồng l/én l/út có qu:an h:ệ với đồng nghiệp, vợ biết thừa lên kịch bản b:ẫ:y lại đôi nhân tình..

“Phụ nữ không đáng sợ vì họ yếu đuối. Họ đáng sợ khi họ giả vờ không biết.”

Lan đã kết hôn với Hùng được gần tám năm. Họ từng là cặp đôi lý tưởng trong mắt bạn bè: Hùng là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản lớn, ngoại hình sáng sủa, có tài ăn nói. Lan thì làm kế toán cho một công ty nhỏ, sống nội tâm, ít bạn bè. Họ có một con gái 5 tuổi, bé Bống – ngoan ngoãn và đáng yêu, là niềm vui duy nhất giữ gia đình họ gắn bó.

Cuộc sống hôn nhân không còn nồng nàn như thuở mới cưới, nhưng Lan chưa bao giờ nghĩ chồng mình lại… phản bội.

Mọi chuyện bắt đầu từ một chi tiết nhỏ đến lạ thường.

Một ngày nọ, khi đang gấp quần áo sau khi giặt, Lan phát hiện trên cổ áo sơ mi của Hùng vương lại một mùi nước hoa rất nhẹ nhưng lạ lẫm – không phải mùi nước giặt, cũng không phải mùi cơ thể quen thuộc của chồng. Là phụ nữ, giác quan thứ sáu của cô lập tức lên tiếng.

Lan không nói gì.

Cô im lặng, quan sát thêm. Dạo gần đây, Hùng thường về muộn với lý do “đi tiếp khách”, “giao lưu đội nhóm” hoặc “sếp gọi đi công tác đột xuất”. Khi về nhà, anh hay cắm cúi vào điện thoại, khóa màn hình rất nhanh nếu thấy cô đi ngang qua.

Lan vẫn không nói gì.

Đến một ngày, cô mở được điện thoại của Hùng khi anh đang ngủ say sau một cuộc nhậu. Trong phần tin nhắn Messenger, có một đoạn hội thoại trôi nổi với tên lưu là “Thái Dũng (Trưởng nhóm Kinh doanh)”. Nhưng tin nhắn lại đầy biểu tượng trái tim và lời lẽ ngọt ngào.

Cô hiểu. “Thái Dũng” chính là vỏ bọc cho một người đàn bà khác.

Lan cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Không khóc, không làm ầm lên. Cô chỉ chụp màn hình, lưu lại bằng chứng, rồi tắt máy. Hùng vẫn ngáy nhẹ bên cạnh, như thể chưa từng phản bội cô mỗi đêm.

**

Ba tuần sau, mọi chuyện sáng tỏ hơn qua một lần “đánh liều”.

Lan giả vờ nói công ty có kế hoạch đưa kế toán đi đào tạo 3 ngày ở Đà Lạt. Hùng gật đầu ngay, thậm chí còn tỏ ra vui vẻ khi cô vắng nhà.

Ngay đêm đầu tiên “đào tạo”, Lan thuê một người quen là thám tử – anh Thịnh, bạn cũ thời đại học, hiện đang làm dịch vụ điều tra tư nhân. Cô đưa địa chỉ, ảnh Hùng, thói quen sinh hoạt và cả hình ảnh chụp màn hình. Chỉ mất hơn 24 giờ, Thịnh gửi về một bộ ảnh chụp rõ nét: Hùng đang bước ra từ một quán cà phê sân vườn, đi cùng một cô gái ăn mặc lịch sự, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt dễ thương – nhân viên mới trong công ty tên Vy, theo lời Thịnh kể.

Tối hôm đó, họ đi ăn lẩu cùng nhau. Khi ra về, Hùng đưa Vy về khu căn hộ phía Tây thành phố. Không vào nhà ngay, Vy còn đứng sát Hùng, cười nói, rồi trao nhau một nụ hôn nhanh nhưng đầy thân mật.

Lan nhìn những bức ảnh ấy cả đêm, không ngủ. Nhưng lần này, cô quyết định không đau khổ nữa.

Cô sẽ diễn. Và tạo ra một cái bẫy.

**

Hai ngày sau, Lan về nhà như chưa có chuyện gì. Cô hỏi han, mua quà cho chồng, chiều chuộng Hùng hơn thường lệ. Hùng thì tỏ vẻ áy náy, thi thoảng chủ động ôm vợ, như để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Lan cũng bắt đầu “làm thân” với các chị em vợ của nhân viên công ty Hùng qua hội nhóm Facebook, qua việc góp tiền làm từ thiện cho công ty chồng, giả vờ quan tâm. Cô tìm ra Facebook của Vy, nick cá nhân thường xuyên khoe ảnh ăn trưa văn phòng, ảnh giấu mặt bên “anh người yêu chưa công khai” với caption đầy ẩn ý.

Lan biết Vy còn trẻ, tham vọng, và đang ngộ nhận rằng mình là “tình yêu đích thực” của Hùng. Cô mỉm cười lạnh lùng.

Đêm đó, Lan đề nghị cả hai vợ chồng đi ăn tối. Trong bữa ăn, cô giả vờ cầm điện thoại của chồng để chụp ảnh chung, rồi nhanh tay nhắn một dòng tin ngắn cho Vy từ nick của Hùng:

“Chiều mai 3h qua khách sạn cũ, phòng 404. Anh đặt rồi. Nhớ mang cái váy trắng hôm trước nhé.”

Tin nhắn gửi đi không lâu, Vy rep lại:

“Hihi, ok anh. Em nhớ anh điên lên được.”

Lan đặt ly rượu xuống bàn, nhếch môi cười. Trò chơi đã bắt đầu.

**

Chiều hôm sau, Lan đến khách sạn trước giờ hẹn 30 phút. Cô đã thuê phòng 403 – ngay sát cạnh 404. Cô mặc váy công sở, tóc buộc gọn, khuôn mặt lạnh như băng. Cô gắn máy quay mini đối diện cửa phòng 404, và một camera giấu kín trong phòng, qua thỏa thuận với lễ tân khách sạn (bằng một số tiền đủ thuyết phục).

Đúng 3h12 chiều, Vy xuất hiện. Váy trắng, nước hoa nồng, tay cầm túi xách nhỏ, mắt dáo dác như thể đang trốn tránh điều gì đó. Cô bước vào phòng 404.

Mười phút sau, Hùng tới. Áo sơ mi trắng, cà vạt tháo lỏng, vẻ mặt háo hức.

Lan bật máy ghi hình.

Một giờ sau đó, Lan gửi một tin nhắn cho chồng:

“Em đang ở phòng 403, bên cạnh anh. Anh mở cửa đi, em mang cà phê cho cả hai.”

Không có hồi âm. Nhưng chỉ 10 giây sau, tiếng động mạnh phát ra từ phòng 404. Cô nghe tiếng xô ghế, tiếng người lục đục, và rồi tiếng Hùng gào lên:

“Cô… cô bị điên à? Sao em biết?!”

Lan không trả lời. Cô bước ra khỏi khách sạn với chiếc USB chứa toàn bộ hình ảnh.

Ngày mai là thứ Hai. Cô sẽ đến công ty của Hùng – không phải để làm ầm lên. Mà để… diễn tiếp màn hai.

“Đàn bà thông minh không cần đánh ghen bằng dao kéo. Họ dùng cái đầu.”

Sáng thứ Hai. Văn phòng công ty bất động sản D.C như thường lệ náo nhiệt đầu tuần. Nhân viên tấp nập check-in, phòng họp kín lịch. Nhưng không ai ngờ rằng, hôm nay sẽ có một “cuộc họp” không nằm trong bất kỳ lịch trình nào.

Lan xuất hiện đúng 8h30 sáng. Cô mặc một bộ vest màu be thanh lịch, trang điểm nhẹ, dáng vẻ không chút căng thẳng. Tay cô xách một túi tài liệu cùng một chiếc USB nhỏ.

Cô đến thẳng quầy lễ tân, mỉm cười lịch sự:

— “Chị có hẹn với Giám đốc Hùng. Phiền em gọi anh ấy xuống hoặc cho chị lên văn phòng.”

Lễ tân chưa kịp phản ứng, thì từ phía xa, Hùng bước ra khỏi thang máy. Ánh mắt anh đơ lại khi thấy Lan.

— “Lan… Em đến đây làm gì?”

Lan nhìn chồng, bình tĩnh:

— “Em mang tài liệu anh quên ở nhà. Và một vài thứ… anh nên xem cùng cấp trên của anh.”

Cô quay sang lễ tân:

— “Em có thể báo giùm chị với Giám đốc điều hành của công ty là chị muốn gặp 5 phút, chuyện liên quan đến phòng ban Kinh doanh.”

Lễ tân nhìn Hùng đầy bối rối. Hùng tái mặt:

— “Lan, em đừng làm ầm lên…”

Lan mỉm cười rất nhẹ:

— “Em sẽ không làm ầm đâu. Em chỉ làm đúng… và gọn gàng.”

**

Cuộc gặp kéo dài 20 phút trong phòng Giám đốc điều hành – người trực tiếp quản lý Hùng.

Lan không khóc, không kể khổ. Cô chỉ mở USB, chiếu lên màn hình đoạn clip từ khách sạn, đầy đủ mặt hai người – kèm ngày giờ, địa điểm, âm thanh rõ nét. Cô đưa ra ảnh chụp tin nhắn giữa Hùng và Vy, bản sao kê chi tiêu bất thường từ thẻ tín dụng của Hùng những tháng gần đây – toàn là các khoản chi cho nhà hàng, spa, đặt phòng khách sạn.

— “Em không đòi sa thải ai cả,” Lan nói, “nhưng anh là cấp quản lý, lại quan hệ bất chính với nhân viên dưới quyền. Điều đó vi phạm nghiêm trọng quy định nội bộ và đạo đức nghề nghiệp. Em nghĩ công ty cần biết để xử lý đúng.”

Vị giám đốc điều hành không giấu được sự thất vọng và sửng sốt. Ông quay sang Hùng:

— “Anh Hùng, anh có gì để giải thích không?”

Hùng cúi đầu, không nói gì.

Lan đứng dậy, khẽ gật đầu chào:

— “Cảm ơn vì đã lắng nghe. Còn lại, em và anh Hùng sẽ tự giải quyết. Em chỉ muốn công ty biết rõ bản chất nhân sự của mình.”

Trước khi đi, cô chỉ nói một câu với Hùng:

— “Em từng im lặng… không phải vì ngu ngốc. Mà vì em chưa chọn thời điểm ra đòn.”

**

Ba ngày sau, tin tức về việc trưởng phòng Hùng tạm bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra nội bộ lan truyền khắp công ty. Vy – cô nhân viên trẻ – cũng “xin nghỉ phép” đột xuất, sau đó âm thầm rút hồ sơ nghỉ việc. Không ai nói gì nhiều, nhưng ánh mắt nhân viên trong công ty đã thay đổi khi nhắc tới hai cái tên ấy.

Tối hôm đó, Hùng về nhà, mặt mày phờ phạc.

Anh van xin, thậm chí quỳ xuống xin Lan tha thứ.

— “Anh biết anh sai rồi… Là phút yếu lòng… Là anh bị cô ta dụ dỗ…”

Lan cắt lời anh, giọng lạnh:

— “Anh bị dụ dỗ? Người đặt phòng là anh. Người nhắn tin là anh. Người hôn người ta trước là anh. Anh yếu lòng bao nhiêu lần? Còn tôi thì mạnh mẽ gồng gánh bao nhiêu năm?”

Hùng gục đầu, nước mắt rơm rớm:

— “Cho anh một cơ hội… vì con, vì gia đình…”

Lan lặng im vài giây. Rồi cô nói chậm rãi:

— “Tôi sẽ không làm ầm lên. Cũng sẽ không ly hôn vội. Tôi cần vài tháng để sắp xếp mọi thứ: tài chính, trường học cho con, nhà cửa. Khi mọi thứ xong, tôi sẽ ra đi. Nhưng từ hôm nay… anh và tôi không còn là vợ chồng nữa.”

**

Hai tháng sau…

Lan chính thức đệ đơn ly hôn. Không tranh chấp, không đòi tài sản, chỉ yêu cầu quyền nuôi con. Tòa xử nhanh chóng vì có đủ bằng chứng ngoại tình, sự thỏa thuận đôi bên, và thiện chí rõ ràng từ phía Lan.

Cô chuyển về sống cùng mẹ ruột một thời gian, sau đó nhận việc kế toán cho một công ty nhỏ gần nhà, mức lương vừa đủ nuôi con. Nhưng tâm thế của cô thì khác – bình thản, mạnh mẽ và quyết liệt hơn.

Hùng sau vụ việc bị chuyển sang một chi nhánh nhỏ, không còn quyền hành, uy tín giảm sút. Vy thì không ai rõ tung tích, có người nói cô đã nghỉ việc luôn ngành bất động sản.

Một buổi chiều, Lan dẫn bé Bống đi học về. Trên tay cô bé là một bức tranh vẽ cả nhà: mẹ, bé, và một “căn nhà nhỏ màu hồng”.

— “Bống không vẽ ba à con?” – Lan hỏi khẽ.

Bống ngẩng đầu, vô tư nói:

— “Ba không ở nhà mình nữa. Mẹ bảo chỉ vẽ những người sống thật với nhau.”

Lan mỉm cười, mắt hơi ướt. Cô gật đầu, xoa đầu con:

— “Ừ. Con vẽ đúng rồi. Chỉ cần sống thật… là đủ.”