“Người phụ nữ kia… hình như là vợ cũ của chú rể?”
Tiếng xì xào từ góc bàn lan ra khắp hội trường tiệc cưới sang trọng. Trong bộ đồng phục phục vụ màu đen trắng, một cô gái trẻ đang lặng lẽ cúi đầu dọn bàn, mặc cho ánh mắt dò xét, kinh ngạc hay thương hại từ khắp nơi dội vào mình.
Không ai ngờ được, giữa buổi tiệc cưới lộng lẫy của một giám đốc trẻ thành đạt như Minh, lại có sự xuất hiện của Trang – người vợ cũ từng bị anh ly hôn ba năm trước. Và càng không ai tưởng tượng nổi, cô lại làm phục vụ tại chính bữa tiệc này.
Minh nhìn thấy cô ngay khi cô bước vào. Anh khựng lại trong tích tắc, nhưng rồi nhếch môi cười nhạt. Cái cảm giác chiến thắng ngọt ngào ấy trào lên trong ngực, khiến anh không kiềm được mà nghiêng đầu thì thầm với bạn thân:
“Đấy, mày thấy chưa? Tao bỏ nó là đúng. Giờ làm bồi bàn kiếm sống, còn tao cưới hot girl nhà giàu.”
Minh chưa bao giờ quên được ngày anh ly hôn. Năm ấy, anh là nhân viên văn phòng bình thường, cưới Trang – một cô gái dịu dàng, biết chăm lo gia đình. Nhưng sau khi công ty anh ăn nên làm ra nhờ một dự án trúng lớn, anh bắt đầu thay đổi. Đi nhậu nhiều hơn, bận bịu hơn, rồi cuối cùng… yêu người khác.
Anh đòi ly hôn, Trang không một lời níu kéo, chỉ lạnh nhạt ký đơn. Cô rời đi, mang theo vài bộ quần áo, để lại cho anh một sự nhẹ nhõm như vừa tháo được gánh nặng.
Kể từ đó, họ cắt đứt liên lạc. Anh nghe phong thanh cô vào Sài Gòn, rồi không thấy tung tích gì nữa. Có lần vô tình lướt Facebook, thấy một tài khoản giống tên cô đăng ảnh một bé gái khoảng 2 tuổi, anh chỉ nhún vai: “Chắc cô ta đã lấy ai đó.”
Và giờ, ba năm sau, Trang xuất hiện như một cái bóng trong ngày anh sánh vai bên Linh – vợ mới xinh đẹp, con gái giám đốc một tập đoàn lớn.
Tiệc cưới diễn ra trong không khí nhộn nhịp. Mọi người chúc tụng, ca hát, trong khi Trang lặng lẽ làm việc. Dáng người cô vẫn thanh mảnh, ánh mắt trầm lặng như nước hồ thu. Nhưng nếu để ý kỹ, ai cũng có thể thấy đôi tay cô run lên khi rót rượu trước mặt Minh.
“Chào… chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.”
Giọng Trang run nhẹ khi đặt ly rượu lên bàn chính giữa hội trường. Linh, cô dâu, không biết chuyện cũ nên vui vẻ cảm ơn. Còn Minh, vẫn giữ vẻ cao ngạo quen thuộc.
“Ơ kìa, người quen mà sao xa lạ vậy Trang? Làm ở đây lâu chưa?”
“Cũng… mới nhận việc.”
“Chà, duyên thật đấy. Lúc cưới nhau thì em chẳng chịu ăn diện, bây giờ thì làm bồi bàn cho tiệc cưới anh.”
Trang không đáp, mắt nhìn sang nơi khác. Cô mím môi, kìm nén cảm xúc rồi nhẹ nhàng rút lui, nhưng chính khoảnh khắc đó, một cô bé tầm bốn tuổi từ sau cánh gà bất ngờ chạy ra, ôm lấy chân Trang.
“Mẹ ơi, con chờ mẹ mãi!”
Hội trường im phăng phắc trong vài giây.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía bé gái. Làn da trắng hồng, mắt to tròn, hàng mi cong vút, nhưng điều đặc biệt là… gương mặt ấy có gì đó rất giống Minh. Đến nỗi, người ngồi bàn gần đó buột miệng:
“Trời ơi, con bé kia… giống chú rể lắm!”
Minh sững người. Linh cũng quay sang, gương mặt thoáng chút hoang mang. Anh bật cười gượng gạo:
“Chắc… chỉ là trùng hợp thôi. Người giống người.”
Trang cúi xuống ôm con, bế bé ra phía sau hậu trường. Nhưng khi đi ngang qua Minh, cô quay lại nhìn anh, lần đầu tiên trong suốt buổi tối.
Ánh mắt ấy bình tĩnh, không oán trách, không hối hận. Chỉ có một sự cương quyết đến lạ thường.
“Mai tôi sẽ nói rõ. Không phải hôm nay.”
Minh bối rối. Cảm giác chiến thắng lúc đầu nhạt dần, thay vào đó là một cơn rối loạn không tên đang len lỏi vào lòng anh.
Đêm ấy, tiệc tàn, Minh ngồi trầm ngâm trong phòng tân hôn. Linh đã ngủ, nhưng anh thì không thể nào chợp mắt. Hình ảnh bé gái ấy cứ ám ảnh trong đầu. Đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy, và cả nụ cười ấy – sao mà… giống anh đến vậy?
Anh bắt đầu nhớ lại. Ngày ly hôn, Trang từng có biểu hiện lạ – mệt mỏi, chóng mặt. Có lần anh thấy cô nôn trong nhà tắm, nhưng khi hỏi thì cô bảo “chắc do mệt.” Lúc đó, anh mải mê với tình mới nên chẳng bận tâm.
Có thể nào…?
Ý nghĩ ấy khiến anh lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, anh đến nhà hàng nơi Trang làm việc, yêu cầu gặp cô. Cô đồng ý, với điều kiện là họ gặp nhau tại công viên gần đó – nơi ít người qua lại.
Minh không ngờ, cuộc gặp ấy sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh.
Công viên sáng sớm vắng vẻ, chỉ có vài người già đang tập dưỡng sinh và tiếng chim ríu rít trên ngọn cây. Minh đứng dưới bóng cây, lòng rối như tơ vò, mắt không rời khỏi chiếc đồng hồ trên tay.
Cuối cùng, Trang xuất hiện. Trên tay cô dắt theo một bé gái, mặc váy hồng, mái tóc tết hai bên, đôi mắt to tròn nhìn Minh không chớp. Minh nuốt khan, tim đập thình thịch. Cô bé này… quá giống anh.
Trang dừng lại trước mặt Minh, ánh mắt bình tĩnh, chẳng chút lúng túng.
“Anh muốn biết sự thật, đúng không?”
Minh gật đầu, cố giữ giọng bình thản:
“Con bé… là ai?”
Trang cúi xuống vuốt tóc con, rồi nói nhẹ như gió:
“Là con anh.”
Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai. Minh đứng chết trân, đầu óc trống rỗng. Một lúc sau, anh lắp bắp:
“Không thể nào. Em chưa từng nói em có thai!”
“Vì lúc đó anh đã chẳng còn quan tâm. Anh mải mê với người phụ nữ khác, bỏ mặc em sống như cái bóng. Em biết em có thai sau ngày anh dọn đồ ra khỏi nhà một tuần.”
“Vậy tại sao em không nói? Không bắt anh có trách nhiệm? Em nghĩ em cao thượng à?”
Trang nhìn thẳng vào mắt anh:
“Không phải vì cao thượng. Là vì em quá đau. Em không muốn cầu xin sự thương hại của người đàn ông vừa phản bội mình, vừa coi thường mình. Anh từng nói em ‘không hợp với tương lai thành đạt của anh’, nhớ không?”
Minh cúi đầu. Anh nhớ rất rõ. Đó là lý do anh đưa ra khi đòi ly hôn. Khi ấy, anh nghĩ mình sắp trở thành một doanh nhân lớn, nên cần một người vợ sang trọng, biết cách giao tiếp với giới thượng lưu – chứ không phải một cô gái tỉnh lẻ làm nhân viên kế toán bình thường như Trang.
“Em đã định sinh con ra, nuôi một mình. Nhưng sau khi con bé chào đời, em từng nhiều lần viết mail, viết thư, nhưng lại không gửi. Em không muốn con mình lớn lên trong cảnh bố mẹ ghét nhau, hay coi thường nhau. Em chọn cách im lặng.”
Minh ngồi xuống ghế đá, hai tay ôm đầu. Anh cảm thấy như vừa đánh mất điều quý giá nhất trong đời.
“Tên con bé là gì?”
“Minh Thư. Em giữ tên anh trong tên con, dù lúc đó hận anh đến tận xương tuỷ.”
Một cơn gió thổi qua, Minh ngẩng đầu, nhìn con bé. Minh Thư đứng đó, đang nhặt những bông hoa rơi từ cây điệp vàng, cười ngây thơ.
Anh chưa từng thấy một đứa trẻ nào khiến mình xúc động đến vậy.
“Cho anh gặp con… thường xuyên được không?”
“Tuỳ con bé. Nó biết về anh. Em kể với con là bố đã đi xa, giờ mới quay về. Em không định giấu mãi đâu. Nhưng giờ anh đã có gia đình…”
Minh sững người.
Phải rồi. Anh đã cưới Linh, con gái giám đốc. Cuộc hôn nhân được cả công ty tung hô là “liên minh hoàn hảo”. Nhưng giờ đây, tất cả những gì anh muốn là có lại… gia đình cũ.
“Linh không biết chuyện này. Cô ấy sẽ nghĩ gì khi biết anh có con riêng?”
“Đó là việc của anh. Em không muốn phá hoại gì cả. Em chỉ muốn con bé biết cha nó là ai, để khi lớn lên không bị ai khinh thường hay hỏi ‘bố con đâu’ mà không trả lời được.”
Minh nhìn Trang, rồi lại nhìn Thư. Một cảm giác xót xa dâng lên. Nếu ngày ấy anh không ích kỷ, nếu anh biết nghĩ cho người khác hơn… có lẽ họ đã là một gia đình hạnh phúc.
Một tuần sau, công ty Minh tổ chức tiệc mừng hợp đồng mới tại chính nhà hàng nơi Trang làm. Cô không phục vụ hôm ấy, nhưng vẫn đưa Thư tới vì có người bạn giúp trông bé.
Bất ngờ, Thư chạy nhầm vào hội trường, nơi đang diễn ra bữa tiệc. Cô bé hồn nhiên chạy thẳng lên sân khấu nơi Minh đang phát biểu và reo lên:
“Bố ơi!”
Tất cả khách mời ngẩn ngơ. Minh đứng đờ người, còn Linh – vợ mới – chết sững. Nhạc dừng lại. Không khí như đông cứng.
Ai đó thì thầm:
“Chuyện gì vậy? Bố? Không phải… vợ anh Minh mới cưới mà?”
“Cô bé này là ai?”
Thư chạy đến ôm chân Minh. Gương mặt ngây thơ ấy, ánh mắt trong veo ấy khiến mọi người không thể nào phủ nhận sự giống nhau giữa hai người.
Minh cúi xuống, ôm lấy con gái. Giọng anh nghẹn lại:
“Đây là con gái tôi.”
Cả hội trường vỡ oà. Tiếng máy ảnh chụp liên tục, tiếng bàn tán vang dậy. Linh lảo đảo bước khỏi sân khấu, nước mắt rơi lã chã. Cô biết… cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn.
Trang bước vào, kéo Thư lại, định xin lỗi, nhưng Minh giữ lấy tay cô.
“Xin lỗi em. Anh đã quá ngu ngốc.”
Cô lắc đầu:
“Không cần. Chúng ta đã qua rồi.”
“Nhưng nếu được… anh muốn bắt đầu lại. Cho con bé một gia đình đúng nghĩa. Không phải vì trách nhiệm. Mà vì… anh nhận ra, điều quý giá nhất đã bị anh vứt bỏ trước đây.”
Cô nhìn anh, đôi mắt đẫm nước. Lần đầu tiên sau ba năm, họ nhìn nhau như hai con người từng yêu thương nhau thật lòng.
Trong không gian lộn xộn ấy, giữa ánh đèn flash chớp liên hồi, tiếng xì xào râm ran, chỉ có ba người – Minh, Trang và Thư – đứng lặng nhìn nhau. Không cần nói gì thêm, nhưng một điều rõ ràng hơn bao giờ hết:
Gia đình thật sự… không đến từ danh tiếng, địa vị, hay sự sắp đặt. Mà đến từ tình thương, sự trân trọng và lòng bao dung.