Đã năm năm kể từ ngày anh ra đi trong một tai nạn thảm khốc. Người ta tìm thấy chiếc xe bẹp dúm dưới vực sâu, thi thể cháy đen không còn nguyên vẹn. Cô khóc cạn nước mắt, chấp nhận mất mát, tự mình nuôi con khôn lớn.
Nhưng hôm nay, trong một buổi chiều đầy nắng, khi dắt con đi dạo trong trung tâm thương mại, cô đã chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông ấy—chồng mình—bước ra từ một chiếc xe hơi sang trọng. Anh mặc vest, đeo kính đen, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, tay trong tay đầy tình cảm.
Cô đứng sững như hoá đá, con gái nhỏ vẫn ríu rít bên cạnh, không biết mẹ mình đang run rẩy đến mức nào…
Thảo siết chặt tay con gái, trái tim như ngừng đập. Cô cố nhắm mắt lại, mong đó là một ảo giác—một người giống anh, chỉ là vô tình giống. Nhưng khi cô mở mắt ra, anh đã quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lướt qua như chưa từng quen biết.
Người đàn ông ấy… chính là Khánh—chồng cô. Mái tóc, dáng đi, chiếc đồng hồ cô từng tặng sinh nhật năm ấy, tất cả đều không thể là nhầm lẫn. Anh còn có một nốt ruồi dưới đuôi mắt trái, điều mà không ai ngoài cô biết.
Tim cô đập loạn. “Sao có thể… Anh đã mất rồi mà…”
Con bé Tú An níu tay mẹ, “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Thảo không trả lời. Cô kéo con bé rời khỏi nơi đó, tim như bị bóp nghẹt.
5 năm trước
Khánh mất trong một chuyến đi công tác ở Tây Nguyên. Xe mất lái, lao xuống vực, bốc cháy. Tin báo về như sét đánh ngang tai. Gia đình anh nhận dạng thi thể qua chiếc đồng hồ, nhẫn cưới và giấy tờ còn sót lại.
Tang lễ tổ chức vội vàng. Thảo suy sụp, suýt mất con vì cú sốc quá lớn.
Suốt năm năm qua, cô không dám yêu ai, sống khép kín, làm hai công việc cùng lúc để nuôi con. Mỗi tối cô vẫn đọc nhật ký, nhắc con nhớ về ba nó bằng những câu chuyện đẹp nhất.
Vậy mà…
Tối hôm đó, Thảo không ngủ được. Đầu óc rối bời, cô lục lại tất cả hình ảnh ngày tang lễ. Những mảnh xương đen được hỏa táng, không rõ là ai. Một cảm giác bất an trào lên. Cô gọi điện cho Huy—bạn thân của Khánh, người đi cùng trong chuyến công tác năm ấy nhưng may mắn không lên xe vì bị đau bụng đột ngột.
Huy bất ngờ khi nghe câu hỏi của Thảo, nhưng sau một hồi im lặng, anh nói:
“Thảo, có những chuyện… tao không biết có nên nói hay không…”
Cô gằn giọng, “Làm ơn. Đây là chồng tao. Tao cần biết sự thật.”
Huy hẹn cô sáng mai gặp mặt.
Tại một quán cà phê cũ kỹ ven đường, Huy rít thuốc liên tục. Gương mặt anh mệt mỏi.
“Sau vụ tai nạn, chỉ có một xác người… không nguyên vẹn. Khánh và Tuấn—tài xế—cùng mất tích. Không rõ ai là ai. Nhưng vì trên xác còn chiếc đồng hồ của Khánh và giấy tờ mang tên nó, nên mọi người tin là vậy.”
“Ý anh là… người chết có thể là Tuấn?”
Huy gật đầu.
“Và Khánh thì biến mất? Tại sao anh không nói gì suốt 5 năm?”
Huy nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã. “Vì một tuần sau tang lễ, tao nhận được một bức thư… Không tên, không địa chỉ, chỉ có một câu: ‘Xin lỗi. Đừng tìm tôi.’ Tao biết chữ Khánh. Nhưng không thể nói gì. Gia đình mày khi ấy đau quá, ai tin?”
Thảo nghẹn họng. Cô nhớ đến ánh mắt xa lạ của anh hôm nay. Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con cô? Anh đi đâu suốt 5 năm? Người phụ nữ kia là ai?
Như phát điên, Thảo bắt đầu lục lại tất cả mạng xã hội, đăng ảnh chồng cũ kèm câu hỏi: “Ai từng thấy người này?”
Một tuần sau, một tin nhắn đến từ một tài khoản nặc danh:
“Nếu muốn biết sự thật, hãy đến số 23 Nguyễn Văn Hưởng, Thảo Điền. Sáng thứ Hai. Một mình.”
Thảo không nói với ai, gửi con cho mẹ ruột, và đến điểm hẹn.
Đó là một căn biệt thự sang trọng. Cô nhấn chuông.
Một người giúp việc ra mở cửa, nhìn cô như đã biết trước. “Cô là chị Thảo đúng không? Cậu chủ có dặn, nếu chị đến thì mời vào.”
Căn phòng im lặng đến nghẹt thở. Khánh đứng đó, dáng vẻ không hề giống một người từng “chết” cách đây năm năm. Anh không mặc đồ vest như hôm Thảo nhìn thấy, mà chỉ là một chiếc áo sơ mi giản dị, tay xắn gọn gàng. Cô nhìn anh, môi run bần bật.
“Anh… vẫn còn sống?”
Khánh im lặng. Anh gật đầu chậm rãi.
“Tại sao? Tại sao lại bỏ mẹ con em mà đi? Anh có biết em đã sống thế nào không? Con bé vẫn nghĩ ba nó là anh hùng đã mất vì một tai nạn. Mỗi lần nó ốm sốt, em phải vừa làm mẹ, vừa làm cha! Tại sao… tại sao anh làm thế?”
Thảo không kìm được nữa. Cô bật khóc, nắm chặt tay, nước mắt rơi không ngừng.
Khánh không bước tới. Anh chỉ nói bằng giọng đều, hơi khàn:
“Anh không có lựa chọn, Thảo à. Nếu có thể… anh đã quay lại từ rất lâu rồi.”
Khánh kể lại. Hôm đó, anh và Tuấn—tài xế riêng—cùng đi công tác ở Đắk Nông. Trên đường về, hai người dừng xe ven đường nghỉ ngơi. Khi Khánh đang gọi điện trong rừng cao su, Tuấn lái xe đi mua nước. Một tai nạn xảy ra—chiếc xe mất lái, lao xuống vực cháy rụi.
Người ta tìm thấy thi thể cháy đen, nhưng không rõ ai. Lúc đó, Khánh không thể ngờ người ta sẽ nhầm. Nhưng rồi anh nghe tin… người ta tin anh đã chết. Cả báo chí cũng đưa tin như thế.
Và một điều anh chưa từng nói với ai—là anh đang bị truy sát.
“Anh dính vào một phi vụ làm ăn lớn… bị gài bẫy. Có người muốn giết anh để bịt miệng. Chiếc xe có thể đã bị can thiệp. Nhưng vì tai nạn xảy ra khi Tuấn lái, anh sống… và thành kẻ trốn chạy. Nếu anh quay về, chúng sẽ không buông tha. Em và con cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Thảo nhìn anh đầy hoài nghi.
“Vậy… người phụ nữ đi cùng anh hôm ở trung tâm thương mại là ai? Cũng là phần trong kế hoạch bảo vệ em và con à?”
Khánh cười buồn:
“Cô ấy là Mai – luật sư. Người giúp anh đổi danh tính, làm lại cuộc sống. Ban đầu chỉ là công việc… nhưng sau đó, cô ấy ở bên anh, khi anh không còn là chính mình.”
Tim Thảo như vỡ ra một lần nữa.
“Vậy còn em? Con gái anh thì sao? Anh để mặc chúng tôi suốt năm năm chỉ vì… vì nghĩ sẽ nguy hiểm? Hay vì anh muốn bắt đầu lại cuộc đời khác, với người khác?”
Không ai nói gì trong một lúc lâu.
Cuối cùng, Khánh rút trong ngăn kéo ra một xấp ảnh. Là ảnh Thảo và con, chụp trộm từ xa.
“Anh vẫn dõi theo hai mẹ con. Anh muốn chắc chắn em bình an. Mỗi sinh nhật của Tú An, anh đều đến – chỉ là không dám xuất hiện.”
“Anh có biết điều tàn nhẫn nhất không?” – Thảo cất giọng, run run – “Không phải là anh chết. Mà là việc anh vẫn sống, nhưng lựa chọn để em tin là anh đã chết.”
“Anh yêu con. Nhưng em thì sao? Em không đáng để anh quay lại sao?”
Khánh cúi đầu. “Anh không biết phải làm sao. Anh chỉ biết… cuộc sống cũ không thể quay lại.”
Thảo cười nhạt.
“Phải. Vì anh đã chọn cuộc sống mới.”
Thảo đứng dậy. “Tôi đến không phải để níu kéo hay bắt anh giải thích. Tôi đến để chấm dứt mọi ảo tưởng.”
Cô nhìn anh lần cuối.
“Anh nợ con một sự thật. Còn tôi, tôi không cần anh xin lỗi.”
Khi cô bước ra khỏi cửa, Khánh gọi với:
“Thảo… Anh có thể chu cấp cho hai mẹ con. Mọi thứ. Em không cần phải khổ sở nữa.”
Cô quay đầu, ánh mắt đầy cứng rắn:
“Tôi không cần tiền của người đã chôn mình trong nấm mộ suốt năm năm. Tôi cần một người chồng, một người cha. Nhưng anh không còn là người đó nữa.”
Thảo chuyển sang một công việc mới, gần trường học của con. Cô mạnh mẽ, đẹp hơn, và không còn nhìn lại phía sau.
Tú An giờ đã tám tuổi. Một lần, nó hỏi:
“Mẹ ơi, ba con… có phải là người tốt không?”
Thảo nhìn con, cười dịu dàng:
“Ba con là người đã từng rất tốt, rất yêu mẹ và con. Nhưng đôi khi, người lớn phải làm những điều khó hiểu. Nhưng con thì không sao, vì con luôn có mẹ ở đây.”
Đêm đó, khi con ngủ, Thảo mở tủ, lấy bức thư cũ ra. Là thư của Khánh, gửi từ biệt năm năm trước. Cô đốt nó đi, rồi nhắn một tin cho Huy:
“Nếu có ai hỏi, bảo với họ: Khánh đã chết. Với em, anh ấy chưa từng trở lại.”
Có những nỗi đau không thể lành bằng thời gian, chỉ có thể chấp nhận để sống tiếp. Và có những người, khi đã chọn rời đi, thì đừng mong trở lại với tư cách cũ.