“Tôi ngồi xuống chiếc bàn chỉ cách anh ta chưa đầy một mét. Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào tôi, chết lặng. Bên cạnh tôi, người đàn ông vừa được tôi mời đến hôm nay rót rượu, mỉm cười: ‘Hân hạnh được gặp lại anh, Tuấn ạ.’”
Tôi tên là Mai, 34 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xuất nhập khẩu, đã kết hôn với Tuấn được gần 7 năm. Chúng tôi có một bé trai 5 tuổi tên là Bin, thông minh và rất quấn bố. Tuấn làm quản lý tại một công ty xây dựng, công việc bận rộn nhưng thu nhập ổn định. Cuộc sống gia đình tôi, nhìn từ ngoài vào, gần như là mẫu mực.
Nhưng rồi, tôi bắt đầu nhận ra những điều không ổn…
Anh thường về trễ hơn, điện thoại thì khóa vân tay, có khi còn đặt chế độ im lặng. Khi tôi hỏi, anh chỉ đáp cộc lốc: “Công việc dạo này mệt mỏi.” Rồi những chuyến công tác bắt đầu dày hơn, trong đó có nhiều ngày không liên lạc được.
Tôi không phải kiểu vợ hay nghi ngờ chồng, nhưng trực giác phụ nữ mách bảo tôi có gì đó sai. Một hôm, vô tình nhìn thấy thông báo từ app đặt bàn nhà hàng hiện lên trên điện thoại anh khi anh vào phòng tắm, tôi đã chụp màn hình lại.
Tôi tìm hiểu — và biết rằng Tuấn đã đặt một bữa tối tại nhà hàng kiểu Pháp, một nơi sang trọng anh chưa từng đưa tôi đến. Ngày giờ là thứ sáu tới, lúc 19h.
Tôi không nói gì. Tôi im lặng chuẩn bị.
Tôi đến nhà hàng đó vào đúng ngày hôm đó. Tôi đặt bàn ngay bên cạnh bàn của Tuấn, chỉ cách một vách ngăn kính thấp, đủ để nhìn thấy mọi thứ. Nhưng tôi không đi một mình.
Tôi mời đến một người đặc biệt — anh Phong, người yêu cũ của tôi, hiện là giám đốc chi nhánh một công ty tài chính lớn, từng rất quý mến Tuấn khi tôi và anh còn quen nhau. Chúng tôi giữ liên lạc đơn thuần như bạn bè sau khi tôi cưới.
Tôi gọi cho anh Phong, chỉ nói đúng một câu:
“Em cần một người đi ăn tối cùng. Không phải để yêu lại, mà để giúp em khép lại một chương cũ trong đời.”
Anh đồng ý, không hỏi thêm gì.
Tối hôm đó, tôi mặc chiếc váy đen đơn giản nhưng thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhất có thể. Khi tôi và Phong bước vào, nhân viên dẫn chúng tôi đến bàn đã đặt — và đúng như tôi yêu cầu, nó chỉ cách bàn Tuấn đúng một tấm bình phong.
Tuấn ngồi đó, ăn mặc bảnh bao, đối diện là một cô gái trẻ hơn tôi chừng 7–8 tuổi. Cô ta cười tươi, ánh mắt đầy mê đắm nhìn chồng tôi. Họ cụng ly, nói chuyện với nhau bằng những lời âu yếm — tôi nghe rõ từng chữ.
Tôi ngồi xuống, cố giữ vẻ tự nhiên nhất. Phong lịch thiệp rót rượu cho tôi, rồi mỉm cười:
“Lâu rồi mới lại ăn tối cùng em. Em vẫn vậy — mạnh mẽ và đẹp đẽ.”
Lúc ấy, Tuấn ngẩng lên. Mắt anh sững lại khi thấy tôi. Ánh mắt anh chuyển từ ngỡ ngàng sang bối rối, rồi hoảng loạn. Nhưng tôi chỉ nhìn anh, mỉm cười nhẹ. Không nói gì.
Phong ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt tôi, rồi cũng nhận ra Tuấn. Anh lặng đi vài giây, rồi khẽ nghiêng đầu:
“À… Tuấn? Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Cô gái đi cùng Tuấn bắt đầu cảm thấy không khí có gì đó sai sai. Cô quay lại nhìn tôi rồi nhìn Phong, rồi quay sang Tuấn:
“Anh… quen họ à?”
Tuấn lắp bắp:
“Ờ… đây là…”
Tôi nhẹ nhàng nói tiếp lời anh:
“Tôi là vợ anh ấy. Còn anh ấy — thì đang có một bữa tối lãng mạn với nhân tình, ngay cạnh bàn vợ mình.”
Phong đặt ly rượu xuống, ngồi thẳng lưng, nhìn Tuấn với ánh mắt đầy thất vọng.
“Tôi từng rất quý anh, Tuấn. Không ngờ anh lại đối xử với Mai như vậy.”
Không khí ở bàn bên cạnh chùng xuống. Cô gái kia mặt đỏ bừng, vội đứng dậy. Còn Tuấn thì cúi gằm mặt, không nói được lời nào.
Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với Phong.
“Cảm ơn anh đã tới. Em nghĩ mình đã đủ dũng khí để kết thúc mọi thứ.”
Tôi quay đi, bước ra khỏi nhà hàng — đầu ngẩng cao.
Tối hôm ấy, tôi đưa Bin sang nhà bà ngoại. Tôi không khóc, chỉ thấy nhẹ nhõm đến lạ. Suốt bao năm cố giữ gìn hạnh phúc, cuối cùng cũng hiểu ra: giữ một người không còn ở lại trong trái tim mình là điều vô nghĩa.
Tuấn gọi điện hàng chục cuộc. Tôi không bắt máy. Đến hôm sau, anh ta xuất hiện trước cửa nhà tôi, mặt mũi thất thần.
“Mai… anh xin lỗi. Chỉ là… anh yếu lòng… nhưng anh chưa bao giờ muốn bỏ em với con…”
Tôi lặng im, nhìn anh thật lâu.
“Em không cần nghe lời xin lỗi. Em cần hành động. Và sự thật là… anh đã phản bội. Không chỉ em, mà cả con.”
Tuấn gục đầu, thở dài.
“Anh biết… và anh chấp nhận mọi hậu quả.”
Tôi thuê luật sư. Quyết định ly hôn.
Tôi không muốn đôi co, giành giật. Chỉ muốn giải thoát bản thân khỏi sự tổn thương kéo dài. May mắn là tôi có công việc ổn định, có gia đình bên cạnh. Quan trọng nhất — tôi vẫn còn chính mình.
Trong phiên tòa ly hôn, Tuấn không tranh chấp gì. Anh nhận lỗi, cam kết chu cấp đầy đủ cho Bin.
Khi tòa hỏi tôi có muốn hòa giải không, tôi nhìn thẳng vào anh:
“Tôi tha thứ — nhưng không quay lại. Vì tôi xứng đáng với một tình yêu không có dối lừa.”
Tuấn cúi đầu, mắt đỏ hoe. Anh không nói gì nữa.
Ba năm sau, tôi mở một cửa hàng nhỏ, sống cùng Bin, bình yên hơn bao giờ hết. Phong giờ là người bạn tri kỷ, vẫn thỉnh thoảng đến đón mẹ con tôi đi ăn. Chúng tôi không quay lại, nhưng giữ được một tình cảm trong sáng, đáng trân trọng.
Còn Tuấn — tôi nghe nói anh sống một mình, không còn quen ai lâu dài. Có lần gặp lại anh ở trường của Bin, ánh mắt anh nhìn tôi vẫn áy náy, không dám nhìn lâu. Anh từng thì thầm với tôi:
“Anh đã sai — và em đã dạy anh bài học mà suốt đời này anh không quên.”
Tôi chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Vì tôi biết: im lặng của người phụ nữ sau tổn thương — chính là lời tuyên bố mạnh mẽ nhất.
Một câu chuyện không trả đũa cay nghiệt, nhưng vẫn khiến người ta tỉnh ngộ. Vì đôi khi, thứ khiến một người xấu hổ không phải là sự tức giận — mà là lòng bao dung đúng lúc và bản lĩnh dứt khoát.