Sang nhà chị chồng ngủ 1 đêm, tôi s/ững s/ờ khi nghe lý do tôi và chồng không có c;on suốt 5 năm

Tôi từng tin rằng hôn nhân chỉ cần tình yêu là đủ, rồi thời gian sẽ ban tặng những điều còn thiếu. Nhưng sau 5 năm bên chồng, khi tôi vẫn chưa có một đứa con để bồng bế, tôi bắt đầu nhận ra: có những điều không thể chờ đợi mãi. Chỉ đến một đêm ngủ nhờ nhà chị chồng, tôi mới sững sờ phát hiện ra sự thật mà suốt nửa thập kỷ qua tôi bị che giấu.

Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Chồng tôi, Minh, là một người hiền lành, ít nói nhưng rất thương vợ. Chúng tôi yêu nhau gần 3 năm trước khi quyết định về chung một nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Sau đám cưới, chúng tôi dọn về sống ở căn chung cư nhỏ Minh đã mua từ trước. Anh là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác xa. Còn tôi là giáo viên mầm non – công việc nhẹ nhàng, ổn định. Tuy không giàu có, nhưng cuộc sống của chúng tôi yên bình và đủ đầy.

Thế nhưng, năm này qua năm khác, chúng tôi vẫn không có con. Ban đầu, tôi không quá lo. Tôi nghĩ có lẽ do công việc căng thẳng, hoặc do hai đứa chưa thực sự sẵn sàng. Nhưng sau 2 năm, rồi 3 năm, khi những người bạn thân cưới sau tôi đã lần lượt sinh con, còn tôi vẫn lặng lẽ nhìn que thử thai chỉ hiện một vạch, nỗi bất an trong tôi lớn dần.

Tôi bắt đầu tìm đến bệnh viện. Tất cả xét nghiệm, từ nội tiết đến hình ảnh học, đều cho kết quả bình thường. Tôi khỏe mạnh. Bác sĩ đề nghị chồng tôi đi kiểm tra. Minh cười gượng rồi khéo léo đánh trống lảng:

– Anh khỏe mà. Ngày trước từng hiến máu, bác sĩ bảo tốt lắm.

Tôi không ép. Có lẽ vì tôi tin vào sự vô tư, yêu thương mà anh dành cho mình. Tôi chờ thêm một năm nữa. Rồi một năm nữa.

Lúc đó, tôi bắt đầu thấy mình như đang trôi giữa khoảng không vô định. Không con cái, không mục tiêu. Bố mẹ chồng hiền lành, không thúc ép. Nhưng ánh mắt bà mẹ chồng mỗi lần nhìn tôi vẫn khiến tôi thắt ruột.

– Không sao đâu con. Có lẽ chưa có duyên – bà an ủi.

Nhưng một ngày, bà ngập ngừng bảo tôi:

– Hay là… con thử về quê chơi với chị Thủy một hôm. Dạo này chị ấy ốm yếu mà thương mẹ lắm. Con rảnh thì ghé ngủ một đêm với chị ấy, nói chuyện cho vui.

Chị Thủy là chị gái của chồng, hơn anh 5 tuổi, đã ly hôn và sống với mẹ ruột dưới quê. Tôi ít khi tiếp xúc với chị, vì tính chị hơi khó gần và trầm lặng.

Thấy mẹ chồng tha thiết, tôi đồng ý.

Tôi bắt xe về quê. Chuyến xe chầm chậm đưa tôi qua những con đường nhỏ ngập nắng. Đã lâu rồi tôi không có cảm giác được tách khỏi thành phố ồn ào như vậy.

Chị Thủy đón tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không giấu được niềm vui. Chị ít nói, nhưng không lạnh lùng như tôi tưởng. Tối đó, sau khi ăn cơm, chúng tôi ngồi trên chiếc giường tre ngoài hiên, cùng nhau uống trà và nghe tiếng ếch kêu trong đêm.

Bất chợt, chị hỏi:

– Em và Minh… vẫn chưa có con à?

Tôi khựng lại. Đây là lần đầu tiên có người trong nhà chồng hỏi tôi điều đó một cách trực diện như vậy. Tôi khẽ gật đầu.

Chị Thủy nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn. Một lúc sau, chị lặng lẽ nói:

– Em có muốn biết lý do không?

Tôi ngạc nhiên, tim đập mạnh. Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra hàng loạt giả thuyết – Minh từng phá thai? Anh bị bệnh? Hay…?

Chị thở dài, rồi rót thêm chén trà cho tôi. Câu chuyện chị kể sau đó khiến tôi gần như chết lặng.

– Hồi Minh học đại học, năm cuối anh bị tai nạn xe máy nặng. Chấn thương vùng kín, phải mổ. Sau đó, bác sĩ nói với mẹ rằng khả năng sinh sản rất thấp, gần như không còn. Minh biết điều đó. Nhưng nó mặc cảm lắm, không nói với ai, thậm chí giấu cả mẹ. Mãi đến khi mẹ tình cờ đọc được hồ sơ khám bệnh mới hay.

Tôi ngây người.

– Vậy… tại sao anh ấy không nói với em? – Tôi lắp bắp.

Chị nhìn tôi, dịu dàng:

– Nó yêu em. Nó sợ em sẽ bỏ nó nếu biết. Sợ em đau khổ. Nó luôn nghĩ rồi sẽ có phép màu nào đó xảy ra. Mẹ từng khuyên nó nói thật. Nhưng nó im lặng, cố gắng bù đắp bằng mọi cách khác.

Tôi cảm thấy như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Hóa ra, suốt 5 năm qua, tôi không phải người có lỗi. Cũng không phải định mệnh vô tình. Là người đàn ông đầu ấp tay gối với tôi đã chọn cách im lặng, giấu giếm… vì yêu.

Tối đó, tôi không thể ngủ. Tôi nằm trằn trọc, nhìn lên trần nhà tre lợp mái ngói đơn sơ, lòng quặn thắt.

Tôi về lại thành phố vào một buổi sáng u ám. Những hạt mưa phùn lất phất như gợn nỗi niềm trong lòng. Minh đón tôi ở bến xe. Như mọi lần, anh cười nhẹ, xách vali giúp tôi và hỏi:

– Ở dưới quê vui không em?

Tôi nhìn anh, người đàn ông hiền lành ấy bỗng trở nên xa lạ. Tôi muốn hét vào mặt anh vì đã để tôi chịu đựng suốt 5 năm trời trong mòn mỏi, tủi thân và day dứt. Nhưng rồi, khi thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt anh, thấy ánh mắt chờ đợi như một đứa trẻ sợ bị từ chối, tôi chỉ lặng lẽ đáp:

– Cũng được. Em với chị Thủy nói chuyện nhiều.

Minh giật mình, nhưng cố giữ nét mặt bình thản. Anh biết, tôi đã biết.

Tối đó, sau bữa cơm, tôi ngồi trên ghế sofa, đan hai tay vào nhau, hít một hơi sâu.

– Minh, em muốn nói chuyện nghiêm túc.

Anh gật đầu, đặt chén trà xuống bàn.

– Em đã biết chuyện tai nạn năm xưa rồi. Biết cả chuyện bác sĩ nói anh không thể có con.

Minh không nhìn tôi. Một lúc sau, anh khẽ đáp:

– Anh xin lỗi. Anh chỉ… không muốn em phải lựa chọn. Không muốn em vì thương hại mà ở lại. Cũng không muốn mất em.

Tôi nghẹn lời. Trái tim tôi như bị bóp chặt. Suốt bao năm, tôi tưởng anh vô tâm, thờ ơ với mong mỏi làm mẹ của tôi. Hóa ra, anh âm thầm mang một vết thương, một mặc cảm quá lớn.

– Nhưng Minh ơi, em đã từng nghĩ do em có vấn đề. Em âm thầm đi khám, uống thuốc, ăn kiêng, thậm chí có lúc em thấy mình không xứng đáng làm vợ anh. – Giọng tôi run run. – Tại sao anh không tin em mà chia sẻ?

Anh im lặng. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong căn phòng nhỏ.

– Vì anh yếu đuối. – Cuối cùng anh cũng nói. – Anh từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng tốt với em, em sẽ hạnh phúc, sẽ không cần con cũng được. Nhưng rồi anh thấy em buồn, em khóc trong nhà tắm. Anh biết em đau khổ, nhưng không biết phải làm sao…

Tôi bật khóc. Bao nhiêu ấm ức, tủi hờn tuôn trào.

– Em chưa bao giờ cần anh hoàn hảo, Minh à. Em chỉ cần được biết sự thật, để cùng anh tìm cách. Hôn nhân không phải là chỗ để ai đó gồng gánh một mình.

Sau đêm đó, chúng tôi bắt đầu lại, không còn những giấc mơ hão huyền rằng “rồi con sẽ đến” mà cùng nhau đối mặt với sự thật. Tôi cùng Minh quay lại bệnh viện. Kết quả lần này khẳng định: xác suất có con tự nhiên là gần như không thể. Bác sĩ đề nghị thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng hiến.

Tôi nghĩ rất lâu. Có đêm, tôi ngồi nhìn Minh ngủ, thầm hỏi: “Liệu mình có đủ rộng lượng để sinh con với một người xa lạ? Liệu Minh có đủ bao dung để yêu đứa trẻ không mang dòng máu mình?”

Một buổi sáng, tôi rủ Minh ra công viên gần nhà. Chúng tôi ngồi bên ghế đá, gió thổi nhẹ, cây lá xào xạc. Tôi nói:

– Em sẵn sàng thử thụ tinh nhân tạo.

Anh im lặng một lúc, rồi nói:

– Nếu em không ngại… thì anh cũng muốn nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi. Anh từng nghĩ, tình yêu không nằm ở huyết thống. Mình có thể yêu một đứa trẻ như chính con mình.

Tôi quay sang nhìn anh, tim tôi ấm lên lần đầu sau bao tháng ngày lạnh giá. Hóa ra, sau tất cả, điều khiến tôi yêu Minh vẫn còn nguyên: một người đàn ông tử tế, dẫu có vết sẹo, vẫn chọn yêu thương theo cách nhân hậu nhất.

Hai tháng sau, chúng tôi bắt đầu làm thủ tục nhận con nuôi. Một bé gái nhỏ 3 tuổi ở trung tâm bảo trợ xã hội – đôi mắt lanh lợi, má lúm đồng tiền – đã bước vào đời tôi như ánh sáng sau cơn mưa. Bé gọi tôi là mẹ từ lần đầu gặp, dù chưa hiểu hết ý nghĩa của từ đó.

Minh thì vụng về nhưng đầy kiên nhẫn. Anh học cách pha sữa, thay tã, chơi búp bê. Những đêm bé sốt, anh bế con đi lòng vòng cả nhà, hát ru bằng giọng khàn đặc.

Tôi nhìn hai cha con mà nước mắt cứ lăn dài. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc. Một hạnh phúc đến từ sự tha thứ, thấu hiểu và lựa chọn ở lại bên nhau.Tôi từng nghĩ không có con là một mất mát. Nhưng giờ đây, tôi biết: có những đứa trẻ không đến từ máu thịt, mà đến từ tình yêu và sự sẻ chia. Và có những người chồng, dẫu không thể cho bạn một đứa con, nhưng lại cho bạn cả bầu trời bao dung.
Đôi khi, bước ngoặt của một đời người… lại bắt đầu từ một đêm ngủ nhờ ở một nơi tưởng chừng chẳng có gì thay đổi được số phận.