Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….

“Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng thứ Hai, khi nhà chỉ có một người giúp việc lớn tuổi và cậu con trai đang ngủ. Không ai chứng kiến, không có camera trong phòng. Và cũng chẳng ai ngờ rằng, việc đuổi một người vô tội đã mở ra một chuỗi sự kiện khiến cả gia đình phải cúi đầu xin lỗi…”

Gia đình ông Khánh ở quận 2 sống khá sung túc. Ông là giám đốc công ty bất động sản, còn bà Thủy – vợ ông – ở nhà nội trợ và quản lý tài chính gia đình. Họ có một cậu con trai học cấp 2 tên là Minh. Gia đình thuê bà Tám – một người giúp việc gần 60 tuổi – đã làm cho họ hơn 3 năm.

Bà Tám hiền lành, ít nói, làm việc chăm chỉ và chưa từng để gia đình phàn nàn điều gì. Dù tuổi đã lớn, bà luôn dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc Minh những khi bố mẹ đi vắng. Cả khu dân cư ai cũng quý bà, thường gọi là “bà Tám quê nhưng thiệt thà”.

Một sáng thứ Hai, ông Khánh phát hiện chiếc đồng hồ Rolex trị giá gần 300 triệu – quà sinh nhật vợ tặng năm ngoái – biến mất khỏi ngăn kéo phòng làm việc. Ngăn kéo không khóa. Ông nhớ rõ đã tháo đồng hồ ra chiều hôm qua khi về nhà, để ngay tại đó.

Bà Thủy tái mặt, hỏi từng người. Minh không biết gì – nó còn đang vùi đầu vào game. Trong nhà, ngoài bà Tám ra, không ai khác có lý do để vào phòng làm việc lúc sáng. Camera ngoài hành lang không quay vào phòng. Tất cả dồn ánh mắt về bà Tám.

– “Bà có vào phòng tôi sáng nay không?” – ông Khánh hỏi.

– “Dạ có, tôi lau dọn sơ qua như mọi khi rồi ra liền.”

– “Có thấy đồng hồ trên bàn không?”

– “Dạ không chú ơi. Tôi đâu có để ý, cũng không đụng gì.”

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Bà Thủy bắt đầu nổi cáu, gọi bà Tám là “kẻ tham lam”, “ăn cháo đá bát”. Bà Tám cố giải thích, giọng run rẩy: “Tôi chưa bao giờ lấy gì của ai. Nhà mình tin tôi ba năm nay, sao lại nghi oan vậy?”

Nhưng sự mất mát của một tài sản giá trị đã khiến lòng tin tan biến. Ông Khánh không gọi công an, nhưng nói thẳng: “Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà không còn ở lại được nữa.”

Không khóc, không van xin, bà Tám chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn đồ đạc trong im lặng. Trước khi bước ra cửa, bà chỉ nói một câu:

– “Tôi không lấy, và một ngày chú sẽ biết điều đó.”

Những tháng ngày sau:

Gia đình thuê người giúp việc mới, trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng chẳng ai cảm thấy dễ chịu như với bà Tám. Người mới hay lén dùng điện thoại, làm việc không kỹ. Minh thậm chí nhớ bà Tám, dù cậu không dám nói ra – vì bố mẹ luôn tỏ ra “khó chịu” mỗi khi nhắc tới bà.

Hai tháng trôi qua. Chiếc đồng hồ vẫn không tìm ra. Câu chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng… cho đến một đêm.

Khi ấy, bà Thủy đang ở nhà cùng con, còn ông Khánh đi công tác ngoài tỉnh. Khoảng gần nửa đêm, Minh đang ngủ thì bị hoảng loạn vì tiếng chó sủa và tiếng kính vỡ ngoài sân. Có kẻ đột nhập!

Bà Thủy vội chạy ra ban công tầng hai, thì thấy một bóng đen trèo qua tường. Bà hét lên, nhưng chân tay run lẩy bẩy, chưa kịp gọi công an thì cửa chính đã bị mở tung.

May mắn thay, chỉ 30 giây sau, có một bóng người nữa lao vào – là bà Tám.

Bà đang đi ngang khu nhà để gửi bánh cho người quen thì nghe tiếng kính vỡ và chó sủa – bà nhận ra ngay tiếng con chó nhà ông Khánh. Bà chạy lại, thấy có kẻ đang trèo qua ban công – liền hô hoán và gọi bảo vệ.

Tên trộm giật mình, bị bà Tám cùng bảo vệ dân phố đuổi theo và bắt được ngay đầu hẻm. Hắn khai nhận định đột nhập để trộm tài sản, vì biết rõ nhà có của cải, và đêm đó chỉ có hai mẹ con ở nhà.

Khi công an đến, bà Tám mới rụt rè đứng ở ngoài. Bà Thủy sững sờ, nước mắt rơi. Bà không tin vào mắt mình – người mà bà từng đuổi không chút cảm tình lại là người đã cứu mẹ con bà khỏi một vụ trộm có thể rất nguy hiểm.

Ngày hôm sau, ông Khánh về nhà. Khi nghe kể lại, ông lặng người. Ông đến gặp bà Tám, cúi đầu xin lỗi:

– “Tôi đã sai… Rất sai…”

Bà Tám chỉ cười hiền:
– “Không ai muốn bị nghi oan. Nhưng tôi biết, cái gì thật thì trước sau gì cũng sáng tỏ.”

Sau khi tìm lại được chiếc đồng hồ Rolex trong ngăn tủ tài liệu, ông Khánh ngồi lặng đi suốt cả buổi tối. Ông cầm chiếc đồng hồ lên, ngắm nghía như vật chứng sống cho một sai lầm lớn mà ông đã gây ra. Không phải là mất mát tài sản, mà là mất mát lòng tin – vào một con người từng trung thành, tận tụy và vô cùng tử tế.

Ông nhớ lại ánh mắt của bà Tám khi bước ra khỏi cánh cửa căn nhà hôm đó – không oán trách, không tức giận – chỉ có một sự buồn bã trầm mặc của người đã bị tổn thương quá sâu sắc.

Sáng hôm sau, ông và bà Thủy cùng Minh đến nhà trọ nhỏ nơi bà Tám đang ở. Căn nhà cấp 4 cũ kỹ nằm trong một hẻm nhỏ ở quận Bình Thạnh. Bà Tám đang nấu cơm thì nghe tiếng gọi ngoài cửa.

– “Bà Tám… là con Minh đây…”

Bà Tám bước ra. Vẫn nụ cười hiền, vẫn đôi mắt nhăn nheo vì tuổi tác. Nhưng có gì đó đã khác – ánh mắt bà không còn tin tưởng như trước nữa.

Ông Khánh tiến lên, cúi đầu:
– “Bà Tám… tôi thay mặt cả nhà xin lỗi bà. Chúng tôi đã nghi oan bà… Đồng hồ tôi tìm được rồi. Bà không sai. Chúng tôi sai – rất sai.”

Bà Tám không nói gì trong một lúc. Cuối cùng, bà mời cả nhà vào uống nước. Không trách móc, không chì chiết. Bà chỉ kể chuyện mấy tháng qua, đi phụ bán cơm cho người quen, tối về tự chăm sóc mình, đôi khi cũng nhớ cháu Minh lắm nhưng không dám tới gần.

Minh bật khóc. Cậu ôm chầm lấy bà Tám, nước mắt lăn dài:

– “Con xin lỗi bà… Con nhớ bà lắm… Hồi đó con cũng nghi ngờ bà… Con ngu quá!”

Bà Tám chỉ vỗ nhẹ lưng Minh, dịu dàng như mọi khi:
– “Không sao đâu con. Lúc đó ai cũng lo sợ, ai cũng có lý do để nghi ngờ. Nhưng giờ con đến xin lỗi, vậy là bà vui rồi.”

Một sự trở về… không dễ dàng

Ông Khánh muốn mời bà Tám quay lại làm giúp việc như trước. Nhưng bà từ chối. Bà nói không phải vì giận, mà vì lòng bà có vết xước. Ở tuổi này, điều bà cần không chỉ là công việc – mà là sự trân trọng.

– “Tôi sống đủ rồi. Không thiếu ăn, thiếu mặc. Chỉ thiếu một chỗ người ta tin mình.”

Gia đình trở về trong im lặng. Bữa cơm tối hôm đó, không ai nói gì nhiều, nhưng ai cũng biết, gia đình ấy đã mất đi một điều gì quý giá không dễ gì lấy lại được.

Một tuần sau, bà Tám nhận được một lá thư tay – viết bằng nét chữ còn nguệch ngoạc – của Minh. Cậu xin bà tha thứ lần nữa, kể rằng người giúp việc mới đã nghỉ, nhà lại lạnh lẽo. Cậu không ăn được cơm người khác nấu. Không ai nhớ sở thích nhỏ của cậu như bà.

Lá thư kết bằng dòng chữ:

“Nếu bà không thể về làm lại, thì ít nhất… xin bà cho con được gặp bà mỗi tuần. Dù chỉ để ăn một bữa cơm.”

Lá thư khiến bà Tám lặng người. Bà gói vài món ăn đơn giản, hôm sau ghé nhà Minh, chỉ để “đưa cho con một ít canh chua cá lóc”. Rồi dần dần, bà trở lại – không phải với tư cách người giúp việc – mà là một người thân của gia đình.

Chữa lành và thay đổi

Từ ngày bà Tám quay lại, không khí trong nhà ấm áp hơn hẳn. Không ai còn gọi bà là “giúp việc” nữa. Bà Thủy dạy Minh gọi bà là “bà Tám” như người trong nhà, chứ không phải là “dì” như trước.

Ông Khánh, người từng lạnh lùng và khô khan, giờ hay pha trà mời bà Tám, kể chuyện công ty, hỏi thăm sức khỏe. Bà Tám nói đùa:

– “Hồi xưa chú chỉ biết hỏi tôi lau nhà chưa xong thôi hà!”

Cả nhà bật cười. Sự giận hờn ngày nào như chưa từng tồn tại – nhưng ký ức thì còn đó, như một bài học sâu sắc.

Ông Khánh bắt đầu tham gia các hoạt động thiện nguyện – một việc mà trước đây ông từng cho là “rảnh rỗi vô ích”. Ông và bà Thủy tổ chức những buổi nấu ăn cho người vô gia cư, và chính bà Tám là người khởi xướng điều đó.

Cuối cùng, một ngày nọ…

Gia đình có dịp tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 60 cho bà Tám. Họ mời những người hàng xóm cũ, đồng nghiệp của ông Khánh, bạn bè của Minh. Trong buổi tiệc nhỏ nhưng đầm ấm ấy, bà Tám nói một câu khiến ai nấy lặng đi:

– “Có lần tôi nghĩ mình chẳng còn giá trị gì khi bị nghi oan. Nhưng hóa ra… chính vết thương đó lại làm người khác thay đổi – và cũng làm tôi thấy mình vẫn còn có ích.”

Chiếc đồng hồ Rolex, thứ từng là trung tâm của một trận nghi kỵ, giờ nằm lặng lẽ trong hộp kính. Không ai còn nhắc tới nó nữa – vì cả nhà biết: giá trị lớn nhất không nằm ở vật chất, mà ở những con người bên cạnh ta, những mối quan hệ mà nếu mất đi rồi thì tiền cũng không mua lại được.