Đêm Sài Gòn vào mùa mưa luôn mang theo một chút gì đó lạnh lẽo và cô đơn. Trên con đường Nguyễn Văn Cừ vắng người, ánh đèn đường hắt xuống mặt đường loang loáng nước. Hưng, chàng xe ôm công nghệ ngoài ba mươi tuổi, vừa tắt app để về nhà thì điện thoại bỗng rung lên. Một cuốc xe “grab ngay” từ một quán cà phê gần đó. Anh do dự giây lát, nhưng rồi cũng nhận cuốc. Nghèo mà, bỏ qua một cuốc là tiếc lắm.
Tới nơi, anh thấy một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Bà ta cầm chiếc túi xách nhỏ, đứng nép bên hiên quán tránh mưa. Khi thấy Hưng, bà bước ra, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh có thể chở tôi về được không? Nhưng… tôi không chắc địa chỉ mình cần tới.”
Hưng ngạc nhiên, cau mày hỏi lại:
“Ý chị là sao? Chị không nhớ nhà mình ở đâu à?”
Bà khẽ gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng:
“Tôi… tôi vừa rời khỏi một buổi tiệc. Tôi không muốn quay về nhà đó nữa. Điện thoại tôi bị khóa rồi… Tôi không nhớ số ai cả. Tôi xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Hưng nhìn bà – người phụ nữ này trông có vẻ từng trải, ăn nói nhẹ nhàng nhưng đầy u uất. Trái tim anh chùng xuống. Anh không phải loại người vô tâm.
“Chị có bạn bè thân nào có thể đến đón không?” – Hưng hỏi.
“Không. Mấy năm nay, tôi không còn chơi thân với ai. Họ đều là bạn của chồng tôi… giờ tôi mới biết họ đứng về phía nào.”
Cuối cùng, sau khi đi lòng vòng gần một tiếng dưới mưa, bà mệt mỏi dựa đầu vào thành xe, nói khẽ:
“Tôi không chịu nổi nữa… Thôi, hay cho tôi ngồi đâu đó cũng được. Một chỗ nào yên tĩnh là được.”
Hưng nhìn đồng hồ, gần 1 giờ sáng. Đường vắng, quán xá đóng cửa gần hết. Anh ngập ngừng:
“Hay là… về nhà tôi tạm một đêm. Sáng mai mình tính tiếp, chị thấy sao? Tôi không có gì nhiều, nhưng ít ra có mái che và chăn ấm.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẫm nước:
“Anh không sợ tôi là người xấu à? Hay tôi đang lừa anh gì đó?”
Hưng bật cười:
“Tôi nghèo thế này, chị có lừa chắc cũng chỉ được cái xe. Mà cái xe này đang trả góp. Không đáng đâu.”
Bà bật cười lần đầu tiên trong đêm đó. Nụ cười yếu ớt, nhưng chân thật.
“Cảm ơn anh. Tôi không biết nói gì hơn.”
“Anh Hưng… anh sống một mình à?”
“Ừ, mẹ tôi mất mấy năm rồi. Bố thì bỏ đi từ khi tôi còn bé. Còn tôi, chưa vợ, chắc do xấu trai.”
Bà bật cười khe khẽ:
“Không phải đâu. Có khi… tại anh tử tế quá nên người ta không nhận ra.”
Một lúc sau, bà nói tiếp, giọng nghèn nghẹn:
“Anh có biết cảm giác bị phản bội là thế nào không? Như thể cả thế giới quay lưng với mình. Chồng tôi – người tôi tin tưởng hơn hai mươi năm. Bạn thân tôi – người tôi từng coi như chị em ruột. Họ… họ đã ở sau lưng tôi quá lâu rồi. Hôm nay là ngày tôi phát hiện tất cả. Và tôi không biết mình là ai nữa.”
Hưng không biết nói gì. Anh ngồi im trong bóng tối, nghe giọng nói run rẩy của người đàn bà đang cố nén tiếng khóc. Rồi anh khẽ nói:
“Tôi không giỏi an ủi. Nhưng chị không phải là người vô hình đâu. Nếu không còn ai để tin, thì ít ra chị hãy tin bản thân mình.”
Một khoảng lặng dài. Rồi bà nói:
“Anh là người tốt. Tôi mong anh luôn giữ được sự tử tế này. Đừng để cuộc đời lấy mất nó.”
Không có tin nhắn. Không có lời từ biệt. Không một dấu vết nào ngoài một phong bì để trên bàn. Trong đó là 10 triệu đồng và một bức thư tay.
Cảm ơn anh vì đêm qua đã cho tôi một chốn nghỉ ngơi. Có lẽ cả đời tôi chưa bao giờ thấy yên lòng như thế, dù chỉ là một căn phòng nhỏ, một tấm chiếu trải sàn. Tôi không thể nói rõ mình là ai, nhưng tôi đang trong giai đoạn khủng hoảng cuộc sống. Chồng tôi ngoại tình với người bạn thân nhất. Con gái tôi du học và gần như đã quên mẹ. Tôi không còn ai để tin tưởng, để gọi trong lúc yếu lòng.
Tôi bỏ đi không phải vì sợ hãi hay xấu hổ. Tôi bỏ đi vì tôi không muốn làm phiền anh thêm nữa. Tôi biết anh sống không dư dả gì, vậy mà vẫn chia sẻ cho tôi những gì tốt nhất mình có. Tôi sẽ không quên.
Anh là một người tử tế. Nếu có duyên, biết đâu chúng ta lại gặp lại. Nếu không, mong anh luôn sống hạnh phúc và an yên.
Một người phụ nữ từng gục ngã.”
Nhiều tháng trôi qua. Hưng vẫn tiếp tục công việc, vẫn chở khách qua lại giữa những ồn ào của thành phố. Nhưng trong lòng, thỉnh thoảng lại chợt nhớ tới người đàn bà đêm ấy – như một cơn mưa lạ ghé qua đời anh, rồi biến mất khi trời vừa tạnh.
“Anh… có còn nhận khách không?”
Anh quay lại – là bà. Không sang trọng, không u sầu – mà rạng rỡ, giản dị trong bộ váy màu kem. Bà cười, nói:
“Tôi về rồi. Và tôi muốn cảm ơn anh một lần nữa. Lần này, tôi sẽ không bỏ đi. Nhưng nếu anh không muốn gặp lại tôi, tôi sẽ hiểu.”
Hưng chỉ cười. Rồi anh nói:
“Lên xe đi. Mình về nhà đã, rồi tính tiếp.”