Khi tôi đang mang thai, vợ chồng cãi nhau một trận lớn. Để dỗ dành, anh ấy dậy sớm nấu cháo cho tôi trước khi đi làm. Thế nhưng, tôi bị tiếng khoan từ căn hộ bên cạnh làm cho thức giấc, vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi khét….

Tôi tên là Lan, hiện đang mang thai tháng thứ sáu. Vợ chồng tôi sống trong một căn hộ chung cư tại quận Bình Thạnh, TP.HCM. Bình thường, tôi không phải kiểu phụ nữ hay than vãn. Nhưng sáng nay, sau một đêm cãi nhau kịch liệt với chồng, tôi đã không thể giữ im lặng thêm nữa.

Hôm qua, chỉ vì một chuyện nhỏ – tôi muốn anh đưa đi khám thai, nhưng anh lại mải làm, về muộn và quên khuấy. Chúng tôi cãi nhau. Tôi khóc, anh im lặng. Nhưng như mọi lần, cuối cùng anh vẫn là người ôm lấy tôi từ sau lưng, thì thầm xin lỗi.

Sáng nay, tôi bị đánh thức bởi tiếng khoan ầm ầm từ căn hộ đang sửa kế bên. Cơn buồn ngủ còn lơ mơ thì một mùi khét lẹt đã xộc vào mũi. Tôi bật dậy, đầu óc choáng váng. Chạy vội vào bếp, tôi chết sững.

Trên bếp là một nồi cháo đang bốc khói nghi ngút, cháy đen như than. Đáy nồi đã cháy khét, mùi bay khắp nhà. Cái muỗng inox rơi chỏng chơ dưới nền gạch, dính cháo sền sệt đã cháy cứng.

Tôi vừa bực vừa buồn cười. Thì ra sau trận cãi vã, chồng tôi – anh Nam – dậy sớm để nấu cháo bù đắp. Thật hậu đậu! Tôi chụp lại cái nồi cháo, đăng lên Facebook kèm một dòng than thở:

“Chồng hậu đậu quá. Cãi nhau xong định nấu cháo lấy lòng, cuối cùng suýt cháy cả nhà.”

Tôi không nghĩ bài viết sẽ được chú ý nhiều. Ai ngờ, chỉ trong chưa đầy một giờ, có hàng trăm lượt chia sẻ. Nhưng điều khiến tôi rùng mình không phải là lượt thích, mà là những bình luận được đẩy lên top.

Một người lạ bình luận:

“Không ngoài dự đoán, hôm nay chồng cô sẽ gặp t//ai n//ạn.”

Người khác viết:

“Nếu cô không thức dậy kịp, người bị nổ tung có khi là cô.”

Một bình luận nữa khiến tôi lạnh sống lưng:

“Giống hệt một vụ trong tiểu thuyết trinh thám tôi từng đọc. Nồi cháo là bình phong, mục tiêu là vụ nổ gas.”

Tôi lướt tiếp, cố gắng gạt đi sự hoang mang trong lòng. Một người khác hỏi:

“Chồng cô bình thường có đối xử với cô tệ không?”

Tôi suýt phản ứng. Làm sao lại nghĩ vậy được? Chồng tôi có thể vô tâm, nhưng chưa bao giờ đánh mắng hay phản bội. Mỗi lần cãi nhau, anh luôn là người chủ động làm lành. Người như vậy sao có thể hại vợ mình?

Tôi định trả lời thì điện thoại rung lên. Tin nhắn từ anh Nam hiện trên màn hình:

“Em yêu… anh gặp t//ai n//ạn rồi… đau quá… mắt anh… không thấy gì nữa…”

Tôi choáng váng. Tim tôi đập mạnh như sắp vỡ. Tôi gọi lại ngay, nhưng chỉ nghe tiếng còi xe cứu thương và tiếng ai đó la hét hỗn loạn phía bên kia.

Tôi tức tốc chạy xuống tầng, nhờ hàng xóm chở ra bệnh viện. Trên đường đi, đầu tôi quay cuồng với hàng trăm câu hỏi.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Lẽ nào những lời bình luận kia… đúng?

Tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy trong tâm trạng hoảng loạn. Khi tôi đến, bác sĩ đang băng mắt cho chồng tôi. Anh bị thương ở mắt, da mặt phồng rộp vì sức nóng. Tai nạn xảy ra khi anh vừa bước ra khỏi tiệm cháo gần cơ quan – bình gas trong bếp phát nổ do rò rỉ.

Tôi đứng chết lặng.

Khi được phép vào thăm, anh nắm lấy tay tôi, yếu ớt hỏi:

“Em… có giận anh vụ nồi cháo không?”

Tôi không trả lời được. Nước mắt cứ trào ra. Nhưng trong đầu, một suy nghĩ lạnh buốt chợt nảy lên: Nếu anh không nấu cháo sáng nay… thì có phải người gặp tai nạn chính là tôi?

Tôi quay về nhà trong mệt mỏi. Khi kiểm tra lại bếp, tôi giật mình phát hiện van gas đã bị xoay lệch – dù bình thường tôi luôn khóa rất chặt. Cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.

Liệu đây có thật sự là một tai nạn? Hay có ai đó cố ý… sắp đặt?

Mấy ngày sau tai nạn, tôi gần như không rời khỏi bệnh viện. Mắt của anh Nam vẫn chưa thể mở, các bác sĩ nói cần thời gian theo dõi thêm. Vết bỏng trên mặt đang hồi phục, nhưng thứ khiến tôi lo nhất là tinh thần anh. Anh không cười, không nói chuyện nhiều như trước. Chỉ thường nắm tay tôi và thở dài.

Nhưng trong tôi thì không yên.

Sau vụ nổ, tôi trở về căn hộ kiểm tra lại mọi thứ. Tôi nhớ rõ, tối hôm trước tôi là người khóa gas, như mọi khi. Nhưng hôm đó, cái van đã bị vặn lệch, như có ai đó cố tình mở ra, rồi gắn lại một cách cẩu thả.

Tôi bắt đầu nghi ngờ.

Lạ hơn nữa, chính là mấy bình luận kỳ quái trên mạng. Ai đó biết trước rằng anh Nam sẽ gặp tai nạn? Sao lại trùng hợp đến rợn người như vậy?

Tôi quyết định truy lại tài khoản đã để lại bình luận: “Không ngoài dự đoán, hôm nay chồng cô sẽ gặp tai nạn.”
Tài khoản ẩn danh, không ảnh đại diện, không bạn bè. Nhưng khi tôi lần theo một vài dấu vết – bình luận cũ, thời gian hoạt động – tôi phát hiện người đó từng nhiều lần comment về các vụ “tai nạn” khét tiếng. Có cả hình ảnh và thời gian gần trùng với các vụ được đăng báo.

Tôi báo cho công an phường.

Ban đầu họ không tin, cho là “cư dân mạng thích câu view”. Nhưng tôi nhấn mạnh chi tiết về chiếc van gas bị xoay, và lo ngại có người muốn hại tôi hoặc chồng tôi. Một điều tra viên tên Dương đã đồng ý hỗ trợ điều tra không chính thức.

Một tuần sau, anh Nam được xuất viện tạm thời về nhà tĩnh dưỡng. Anh vẫn chưa thể nhìn thấy, nhưng thị lực có hi vọng phục hồi.

Tối hôm ấy, trong lúc lau bếp, tôi hỏi anh:

– Anh còn nhớ sáng hôm đó… anh có chạm vào bình gas không?

Anh lắc đầu:

– Không. Anh bật bếp lên nấu cháo như mọi ngày thôi. Bình gas vẫn vậy mà. Lúc cháo sôi, anh đi thay đồ, rồi chạy đi làm luôn.

Tim tôi đập mạnh.

– Vậy… có ai vào nhà mình đêm hôm đó không?

Anh Nam nhíu mày.

– À… có. Tối hôm đó, thằng Hoàng – thằng bạn thân anh, nó ghé lấy cái ổ cứng. Máy nó bị hư, anh để sẵn ngoài phòng khách cho nó, nó có chìa khóa dự phòng.

Tôi chết sững.

Hoàng – bạn thân từ đại học, thường xuyên ghé nhà chơi, thậm chí từng giúp chúng tôi dọn vào căn hộ này. Nhưng tôi luôn có cảm giác khó chịu mỗi khi Hoàng nhìn tôi – ánh mắt ấy không giống bạn bè.

Tôi nhắn ngay cho điều tra viên Dương.

Ngày hôm sau, công an mời Hoàng lên làm việc. Ban đầu hắn phủ nhận, nhưng sau khi xem trích xuất camera từ hành lang chung cư – cho thấy hắn có mặt lúc 3 giờ sáng hôm xảy ra tai nạn – hắn bắt đầu mất bình tĩnh.

Điều tra viên Dương cho tôi biết: Hoàng đang lâm vào nợ nần, có dính vào cá độ. Hắn từng bị tố vì đe dọa người khác, nhưng không có chứng cứ rõ ràng.

Sau vài giờ đấu tranh, Hoàng cuối cùng đã khai:

– Tôi không định hại ai hết. Tôi chỉ… tôi chỉ muốn dọa thằng Nam một chút. Cho nó bị thương, nhẹ thôi, để nó… không bám lấy cô ấy nữa…

Cả cơ thể tôi lạnh toát.

Thì ra… là vì tôi. Hắn ghen tuông. Hắn nghĩ nếu Nam không còn là “trụ cột”, tôi sẽ cần một ai khác mạnh mẽ hơn.

Hắn lén vào nhà, mở van gas ra một chút, đủ để tích tụ khí. Nếu tôi bật bếp sáng hôm đó, có thể tôi mới là người gặp nạn.

Chính tiếng khoan ầm ầm từ căn hộ kế bên đã đánh thức tôi kịp thời – và cứu mạng tôi.

Hoàng bị bắt giữ và bị khởi tố vì hành vi cố ý gây nguy hiểm cho người khác. Còn tôi – tôi vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi.

Nhưng có một điều tôi biết chắc: từ giây phút tôi bước vào bếp và thấy nồi cháo cháy khét, số phận đã rẽ theo một hướng khác.

Chồng tôi – người đàn ông tưởng như hậu đậu, lại là người cứu mạng tôi theo cách không ai ngờ đến.

Một nồi cháo khét có thể là điềm báo. Nhưng tình yêu chân thành – dù hậu đậu, vẫn có thể che chở bạn khỏi một cái kết đen tối.