Đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 25 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y…

“Chỉ sau chưa đầy 30 phút bước vào phòng tân hôn, người ta đã thấy chú rể quỳ gối, lạy vợ mình trong im lặng. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng ấy, nhưng từ giây phút đó, cả làng biết rằng cuộc hôn nhân này sẽ không giống bất cứ điều gì họ từng thấy.”

Nguyễn Duy, 25 tuổi, là một thợ điện ở huyện miền núi nghèo. Nhà đông con, cha mất sớm, mẹ già yếu, Duy từ bé đã quen làm việc quần quật. Anh không học đại học, mà đi phụ hồ, làm thuê, rồi học nghề điện dân dụng để có thể kiếm sống gần nhà chăm mẹ.

Cuộc đời của Duy có lẽ sẽ cứ thế mà trôi nếu như không có sự xuất hiện của bà Duyên, một người phụ nữ 52 tuổi, giàu có, góa chồng, sống ở thị xã gần đó. Bà có hai căn nhà cho thuê, xe riêng, tài khoản tiết kiệm lên đến tiền tỷ. Nhưng bà lại cô đơn. Rất cô đơn.

Duyên gặp Duy trong một lần gọi thợ đến sửa hệ thống điện trong biệt thự mình. Người phụ nữ nhiều tuổi, từng trải, dường như nhìn thấy nơi cậu thanh niên trẻ tuổi này một điều gì đó khác biệt – ánh mắt ngây thơ, lời nói lễ phép, và nhất là, một sự hiền lành dễ điều khiển.

Sau vài lần thuê sửa chữa, bà Duyên chủ động mời Duy ở lại ăn cơm. Rồi bà đề nghị thuê Duy làm việc cố định với mức lương gấp ba lần bình thường. Mẹ Duy bệnh nặng, thuốc men tốn kém. Anh nhận lời.

Câu chuyện từ đó bắt đầu chuyển sang hướng không ai ngờ tới.

Người ta bắt đầu xì xào khi thấy một thanh niên nghèo thường xuyên xuất hiện bên cạnh một người phụ nữ hơn anh gần 30 tuổi. Ban đầu là nghi ngờ, rồi đến chế giễu, cuối cùng là chỉ trích.

Duy không nói gì. Anh chỉ chăm chỉ làm việc, cố gắng tiết kiệm. Nhưng khi mẹ nhập viện dài hạn, tiền thuốc men ngày một nhiều, thì Duyên đưa ra lời đề nghị:

– “Chúng ta cưới nhau đi. Em sẽ lo hết cho mẹ cậu. Em không cần gì, chỉ cần cậu bên cạnh.”

Duy như chết lặng. Anh chưa từng yêu ai, chưa từng nghĩ sẽ cưới một người đáng tuổi mẹ mình. Nhưng anh nhìn mẹ trên giường bệnh, thở bằng máy, bác sĩ lắc đầu báo trước chi phí điều trị kéo dài hàng trăm triệu.

Một tuần sau, đám cưới diễn ra trong sự kinh ngạc của cả làng. Chú rể trẻ cúi đầu lặng lẽ, cô dâu son phấn rực rỡ, ánh mắt đầy thỏa mãn như vừa mua được món hàng quý giá.

Đêm tân hôn, căn phòng phủ toàn hoa hồng, rượu vang, nến thơm và bộ đồ ngủ ren đỏ nằm sẵn trên giường. Duyên ngồi trên ghế, mắt không rời Duy đang lúng túng tháo cà vạt.

– “Lại đây, ngồi bên em.” – Bà lên tiếng, giọng trầm trầm như ra lệnh.

Duy tiến lại, gượng gạo. Anh không biết phải làm gì. Anh chưa từng gần gũi phụ nữ, chứ đừng nói là một người từng sinh ra trước cả bố mẹ anh quen nhau.

– “Cậu biết đêm nay là đêm gì không? Là đêm em mua được cậu. Cậu là của em.” – Giọng Duyên chát chúa, khàn đặc.

Duy im lặng. Anh thấy sợ. Không phải sợ con người trước mặt, mà là sợ cái hoàn cảnh mà chính mình đã chọn để bước vào.

– “Quỳ xuống.” – Bà ta ra lệnh. – “Lạy em ba lạy. Từ giờ cậu phải nhớ, em không phải là vợ, mà là ân nhân của cậu. Là người cứu mẹ cậu. Không có em, mẹ cậu đã chết từ tháng trước.”

Duy không tin vào tai mình. Nhưng bà ta rút ra điện thoại, mở video ghi lại cảnh mẹ anh nằm mê man, bác sĩ nói về chi phí và đơn thuốc dài như sớ.

Anh run rẩy. Dường như bà ấy đã tính trước mọi chuyện. Mọi đồng tiền, mọi cử chỉ tử tế trước đây – không phải là giúp đỡ, mà là mua bán.

Không còn lựa chọn, Duy quỳ xuống.

Lạy thứ nhất – cho mẹ còn sống.

Lạy thứ hai – cho bản thân mình được yên thân.

Lạy thứ ba – cho cuộc đời đã đi vào ngõ cụt.

Sáng hôm sau, người giúp việc thấy phòng tân hôn vẫn nguyên vẹn như cũ. Duy ngủ dưới sàn, mặc nguyên quần áo, còn bà Duyên thì gắt gỏng:

– “Nó là của tôi, nhưng đêm đầu tiên, tôi còn chưa thèm đụng đến.”

Làng xóm càng được dịp bàn tán. Người thì nói Duy ham tiền, người thì thương anh như bị ép. Còn mẹ Duy – người đang được điều trị ở bệnh viện lớn nhờ tiền bà Duyên – vẫn không hay biết gì về “cái giá” mà con trai mình đang trả.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.

Căn nhà sang trọng dần trở thành nhà tù, nơi Duy không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép. Mỗi bước đi, mỗi cuộc gọi, đều bị kiểm soát. Một lần Duy xin về thăm mẹ, bà Duyên đáp:

– “Vợ chưa cho đi, mà đòi về thăm mẹ à? Ai nuôi mẹ cậu, cậu quên rồi sao?”

Duy cúi đầu. Trong lòng, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu âm ỉ cháy. Lửa của uất hận, của sự giằng xé giữa hiếu đạo và nhân phẩm.

Anh biết – hoặc là tiếp tục sống như một “con chó cưng” được cho ăn, hoặc là phải thoát ra, dù phải mất tất cả.

“Người ta tưởng chú rể quỳ gối trong đêm tân hôn là vì phục tùng vợ. Nhưng không ai biết, cú quỳ ấy là lời thề câm lặng: hoặc sống như một con người, hoặc chết trong nhục nhã. Và khi một người đàn ông bị dồn đến đường cùng, mọi thứ có thể đổi chiều.”

Sau đêm tân hôn “bất thường”, Duy sống như một cái bóng. Mỗi sáng, anh dậy sớm, nấu ăn, lau dọn, làm mọi thứ trong nhà theo đúng lịch bà Duyên đặt ra. Mỗi tuần chỉ được ra ngoài một lần – đi chợ cùng tài xế riêng, không được ghé qua nhà mẹ nếu không có “lệnh”. Điện thoại có GPS, camera lắp khắp nhà. Ngay cả giúp việc cũng không thân thiện – họ coi anh là kẻ ăn bám.

Anh không phải chồng. Cũng không còn là người. Anh là tài sản, là “vật trang trí sống”, một món hàng sau khi bị mua đứt.

Một buổi tối, Duy lén mở laptop cũ của bà Duyên, định tìm thông tin luật ly hôn. Nhưng ngay khi vừa gõ “l-u-ậ-t”, một giọng nói vang lên phía sau:

– “Muốn bỏ trốn hả?”

Duyên đứng đó. Không giận dữ, không la hét, chỉ lạnh lẽo. Bà ta bước đến, rút ổ cứng gắn ngoài từ ngăn kéo, ném lên bàn. Trong đó là một loạt ảnh Duy đang ngủ, đang thay đồ, cả lúc trong phòng tắm.

– “Em lắp camera giấu kín từ tuần đầu tiên. Cậu mà dám nghĩ đến chuyện bỏ em, chỉ cần một clip đưa lên mạng, cậu sống không nổi đâu.”

Duy cảm thấy ruột gan mình thắt lại. Một loại nhục nhã không thể gọi thành tên. Anh muốn hét lên, đập phá, nhưng anh không thể. Vì mẹ anh vẫn còn nằm viện, và vì chính mình đã ký vào giấy vay nợ do bà ta ép – một khoản “vay chữa bệnh” mang tên anh, đứng trước pháp luật là anh nợ chứ không ai khác.

**

Nhưng rồi, điều không ngờ tới xảy ra.

Mẹ anh yếu dần. Sau 3 tháng, bà qua đời. Dù được chăm sóc tốt, nhưng cơ thể bà quá kiệt quệ. Lúc đó, Duy gần như tê liệt. Anh không khóc. Không nói. Chỉ lặng lẽ lo hậu sự.

Bà Duyên ngồi bên linh cữu, thản nhiên:

– “Mẹ cậu yên nghỉ rồi, giờ cậu toàn quyền dành cho em. Chúng ta có thể ‘sống thật sự’ như vợ chồng.”

Câu nói đó, với người ngoài nghe thì bình thường. Nhưng với Duy, nó như một nhát dao xoáy vào tâm can.

Tối hôm ấy, lần đầu tiên anh phản kháng. Anh nói thẳng:

– “Tôi chịu đựng vì mẹ. Giờ mẹ mất, tôi không còn lý do nào ở lại đây nữa.”

Bà Duyên cười. Nhưng không phải nụ cười dịu dàng. Mà là nụ cười điên loạn.

– “Tưởng cậu muốn là được à? Cậu nợ tôi 300 triệu. Muốn đi? Trả xong rồi đi. Còn không thì ở lại làm chó!”

Lúc ấy, một tia sét như xé toạc lồng ngực Duy. Anh đứng lên, bước lại gần bà.

– “Được. Tôi sẽ trả. Nhưng không phải bằng tiền. Mà bằng cái giá mà bà chưa từng nghĩ tới.”

Ngày hôm sau, Duy rời khỏi nhà. Không ai cản được. Vì anh âm thầm ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện tối hôm đó – bằng chính chiếc đồng hồ thông minh mà Duyên tặng.

Anh gửi toàn bộ bản ghi âm, ảnh chụp clip lén, giấy nợ, và chi tiết lắp camera vi phạm riêng tư – cho luật sư trẻ ở huyện. Là người từng nhờ anh sửa điện. Và cũng là người từng nói: “Nếu em có gì sai, anh giúp được.”

Một tuần sau, đơn kiện được nộp lên tòa. Không chỉ tố cáo hành vi lạm dụng, cưỡng ép, mà còn cả tội xâm phạm quyền riêng tư, lợi dụng hoàn cảnh để chiếm đoạt thân thể và nhân phẩm người khác.

Duyên không ngờ. Bà ta nghĩ Duy là con cừu. Nhưng cừu cũng có lúc mọc sừng.

Trước sức ép dư luận và bằng chứng, bà phải dàn xếp ngoài tòa – chấp nhận hủy hôn, xóa nợ, và cam kết không được liên lạc, theo dõi Duy dưới mọi hình thức. Nếu vi phạm, án hình sự chờ đợi.

Duy trở về quê. Không ai còn cười nhạo. Ngược lại, người ta thương anh như thương một người vừa trải qua trận bão lớn.

Anh dựng lại căn nhà cũ, sống bình dị, làm nghề cũ. Mỗi sáng, anh ra đồng, đi sửa điện, và có khi viết vài dòng nhật ký – về những gì mình đã trải qua.

Một lần, có người hỏi:

– “Cậu có hối hận vì lấy bà ấy không?”

Duy chỉ lắc đầu:

– “Không. Vì nếu không từng rơi xuống đáy, tôi đã không biết cách bò lên lại bằng chính đôi chân mình.”

Không phải mọi tình yêu đều lãng mạn. Không phải mọi cuộc hôn nhân đều vì tình cảm. Nhưng dù bắt đầu bằng nỗi sợ hay sự ép buộc, mỗi người đều có quyền chọn lại, sống lại, và làm lại.

Duy đã chọn. Và anh thắng.