Chồng đ/uổi vợ ra khỏi nhà vì v/ô s/inh, 6 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và 2 đứa con…

Ngọc Lan đứng lặng trước căn biệt thự ba tầng giữa khu đô thị cao cấp, nơi cô từng gọi là “nhà”. Giờ đây, nó chỉ là một chiếc lồng son từng giam cầm tuổi trẻ và tình yêu của cô. Sáu năm trước, cô đã bước ra khỏi cánh cổng ấy trong nước mắt và nỗi nhục mang tên “vô sinh”.

Ngọc Lan gặp Thái khi vừa ra trường đại học. Anh là mẫu đàn ông mà nhiều phụ nữ mơ ước: đẹp trai, giàu có, tài giỏi. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, Ngọc Lan tưởng như mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Họ cưới nhau sau một năm hẹn hò, trong một lễ cưới sang trọng phủ đầy hoa trắng và ánh đèn.

Nhưng giấc mơ chỉ kéo dài ba năm.

Khi những cặp đôi khác hồ hởi khoe tin vui, Lan vẫn lặng lẽ chờ đợi kỳ kinh nguyệt trễ, từng tháng, rồi từng năm. Cô âm thầm đi khám, rồi dẫn Thái theo. Kết quả: tử cung của cô bị dị dạng nhẹ, khiến việc thụ thai tự nhiên rất khó.

“Em vẫn có thể làm IVF, bác sĩ nói tỷ lệ thành công khá cao…” – cô nghẹn ngào nói với Thái.

Thái nhìn cô với đôi mắt dửng dưng:

“Anh không muốn có con theo kiểu nhân tạo. Gia đình anh cần người nối dõi thật sự, không phải qua phòng thí nghiệm.”

Kể từ đó, Thái thay đổi. Anh viện cớ công việc, đi sớm về muộn. Bữa cơm tối trở nên im lặng. Mẹ chồng cô thì như hổ rình mồi, không một ngày nào là không chì chiết.

“Con dâu gì mà vô dụng. Nhà này đâu phải trại tế bần mà nuôi cô mãi thế được?”

Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Ngọc Lan nhớ mãi tiếng gào của mẹ chồng và gương mặt lạnh lùng của Thái:

“Cô nên biết điều mà ra đi. Chúng tôi sẽ bồi thường thỏa đáng.”

Không chờ cô trả lời, Thái đưa sẵn một tập giấy tờ, trong đó có tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.

Cô ký. Không nước mắt. Không lời trách móc. Nhưng trong lòng là một nỗi đau nghẹn thắt.

Ngọc Lan bắt đầu lại từ con số không tại TP.HCM. Cô xin làm trợ lý tại một tổ chức phi chính phủ, học tiếng Anh, rồi giành học bổng đi Singapore tu nghiệp. Chính tại đây, cuộc đời cô rẽ hướng.

Một bác sĩ người Úc sau khi xem lại hồ sơ y tế của cô đã nói:

“Cô không vô sinh. Chỉ là bác sĩ ở Việt Nam chẩn đoán sai. Hội chứng của cô hoàn toàn có thể khắc phục bằng y học hiện đại.”

Ngọc Lan bật khóc. Nhưng lần này là nước mắt của hy vọng.

Cô quyết định thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng hiến tặng. Cô không còn tin vào tình yêu, nhưng cô tin vào thiên chức làm mẹ.

Mười tháng sau, Ngọc Lan hạ sinh ba đứa trẻ sinh ba—hai trai, một gái. Cô đặt tên là Thiên Ân, Thiên Phúc và Thiên Lam—như ba món quà từ trời ban xuống.

Cùng lúc đó, dự án khởi nghiệp công nghệ y tế của cô được một quỹ đầu tư Singapore rót vốn. Trong bốn năm, cô trở thành CEO của một công ty công nghệ y tế nổi tiếng Đông Nam Á.

Dư luận gọi cô là “Người phụ nữ không sinh con cho chồng, nhưng sinh ra cả một đế chế”.

Tin tức về sự trở lại của Ngọc Lan tràn ngập trên các báo điện tử:

“Ngọc Lan – CEO gốc Việt của tập đoàn y tế đa quốc gia – về nước phát biểu tại Hội nghị Kết nối Đầu tư 2025.”

Khi chiếc trực thăng hạ cánh giữa khuôn viên tòa nhà Central Tower, ai cũng hướng mắt lên trời. Người phụ nữ bước ra từ khoang máy bay không còn là cô vợ hiền lành năm xưa. Cô khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi, phong thái ung dung, ánh mắt kiêu hãnh. Ba đứa trẻ sinh ba chạy theo, cười nói ríu rít.

Trong khi đó, ở một góc thành phố, Thái nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt căng thẳng. Công ty của anh đang trên bờ vực phá sản vì đầu tư sai lầm. Người vợ hiện tại của anh—Minh Thư, cũng là một phụ nữ hiếm muộn. Họ đã đi khắp nơi để chạy chữa, nhưng vẫn không có kết quả.

Một người bạn gọi đến:

“Ngọc Lan trở về rồi. Cô ấy đang định mua lại cổ phần chi phối công ty cậu đấy…”

Thái ngẩn người. Bao năm qua, anh không nghĩ đến cô, hay đúng hơn, không dám nghĩ. Cô ấy vẫn còn sống—mạnh mẽ, thành công và… có con?

Chiều hôm đó, cổng sắt nhà Thái mở ra khi chiếc trực thăng đậu xuống mảnh sân sau từng là vườn hoa yêu thích của Ngọc Lan. Cô bước xuống, theo sau là ba đứa trẻ. Thái từ trong bước ra, gương mặt sững sờ.

“Lan?” – anh lắp bắp.

Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy kiêu hãnh:

“Tôi đến để thương lượng. Tôi sẽ mua lại công ty anh. Nhưng tôi không muốn trả thù. Tôi chỉ muốn cho anh thấy: người phụ nữ anh gọi là ‘vô sinh’ đã sinh ra không chỉ ba đứa trẻ, mà cả một thế giới riêng của cô ấy.”

Thái cúi đầu. Anh không còn gì để nói.

Một năm sau.

Tại hội trường lớn, Ngọc Lan phát biểu với hàng trăm sinh viên trẻ:

“Tôi từng bị đánh giá bởi khả năng sinh sản, chứ không phải trí tuệ. Nhưng phụ nữ không phải là cái máy đẻ. Chúng ta là người tạo ra giá trị, tạo ra cuộc sống, tạo ra tương lai.”

Ba đứa trẻ ngồi hàng đầu, vẫy tay với mẹ chúng. Trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào người phụ nữ từng bị đuổi ra khỏi nhà. Giờ đây, cô là biểu tượng của lòng kiên cường và niềm tin vào chính mình.

Cô đã mất tất cả—chỉ để tìm thấy chính mình.