T:ức anh ách. Vợ tôi có mức lương và đóng BHXH khá cao nên cô ấy lĩnh hơn 100 triệu tiền thai sản, bố mẹ vợ cũng cho thêm 300 triệu làm của hồi môn khi cưới, công với số tiền tiết kiệm 2 vợ chồng tôi có khoảng 700 triệu. Chính vì thế, tôi nói với cô ấy bỏ hết ra xây lại cái nhà cho ông bà nội dưới quê cho khang trang hơn, mình về ăn tết cũng nở mày nở mặt

“Người ta bảo vết nứt trên tường có thể trát lại, còn vết nứt trong lòng người thì sao?”

Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm. Không phải vì tiết trời miền Bắc đột ngột đổi mùa, mà vì tôi mong Tết như mong một cái cớ để trở về quê, để bà nội có thể nở nụ cười mà đã lâu lắm rồi tôi không thấy nơi đôi môi móm mém ấy.

Tôi tên Tuấn, 35 tuổi, kỹ sư xây dựng, đi làm từ khi mới ra trường. Sau mười năm, tôi tiết kiệm được hơn 100 triệu, dù chẳng phải là con số lý tưởng. Tôi lấy Linh – vợ tôi – cách đây hai năm. Cô ấy làm kế toán cho công ty nước ngoài, lương ổn định, đóng BHXH cao, và vừa nghỉ sinh đứa đầu lòng. Vợ tôi lĩnh hơn 100 triệu tiền thai sản, cộng với khoản hồi môn 300 triệu do bố mẹ vợ cho lúc cưới, cùng với số tiền chúng tôi tiết kiệm trước đó, tổng cộng đâu đó khoảng 700 triệu.

Tôi thấy số tiền đó đủ để làm lại căn nhà cấp bốn của ông bà nội ở quê. Căn nhà ấy từ thời cha tôi còn sống, mái đã dột, tường đã nứt, nền đã lún. Mỗi lần về quê ăn Tết, tôi thấy ái ngại khi bạn bè ghé qua. Tôi cũng thương bà nội già yếu sống lay lắt từng ngày.

Thế nên, tôi đề xuất với vợ:
— Em ạ, hay mình bỏ tiền ra xây lại nhà cho bà nội. Mình có gần 700 triệu rồi, làm nhà nhỏ thôi cũng được, miễn sạch sẽ, đàng hoàng.

Linh nhíu mày:
— Anh tính sao vậy? Tiền em đẻ đau, lãnh thai sản mới được, tiền hồi môn bố mẹ em cho, giờ anh nói dùng hết vào nhà chồng?

Tôi khựng lại. Câu nói như một gáo nước lạnh.
— Nhưng đó là nhà nội anh, là bà nuôi anh từ nhỏ. Anh chỉ mong Tết này về, bà được ở nơi tử tế một chút, bà 80 rồi em ạ.

Linh bật cười, kiểu cười nghiêng về mỉa mai hơn là thương cảm:
— Mười năm anh đi làm được hơn trăm triệu, giờ anh tính trông chờ vào tiền người khác để làm việc hiếu? Nhà anh, anh lo đi. Em không có trách nhiệm với điều đó.

Tôi nổi đóa, máu dồn lên não. Tôi không chấp nhận cách cô ấy coi nhẹ việc làm dâu. Tôi chở cô ấy thẳng về quê, vào tận căn nhà nội, chỉ vào vết nứt tường dài như rắn bò rồi hỏi:

— Cô nhìn đi! Sống trong căn nhà thế này, cô không áy náy à? Làm dâu mà không biết vun vén cho nhà chồng à?

Linh đứng im. Không nói gì.
Tôi chỉ thẳng vào đồng hồ:

— Tôi cho cô một tuần suy nghĩ. Làm vợ, làm mẹ, làm dâu, phải biết đúng – sai. Nếu cô không hiểu, tôi sẽ xem lại mối quan hệ này.

Cô ấy quay về thành phố. Tôi ở lại quê với bà. Hôm sau, tôi nhắn tin cho cô ấy, hỏi xem đã nghĩ thông chưa. Không hồi âm.

Ngày thứ ba, tôi gọi điện – thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.

Ngày thứ năm, mẹ vợ gọi tôi lên thành phố gấp.

Tôi vừa bước vào căn nhà trọ, tim như có ai bóp nghẹt.

Linh không có ở đó. Nhưng trên bàn là lá thư viết tay ngắn ngủi:

“Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục sống trong áp lực và sự sỉ nhục. Anh chưa từng tôn trọng công sức của em, chưa từng hỏi em mệt không, chỉ luôn nói về gia đình anh, trách nhiệm của em với họ. Em chỉ mới sinh con được 4 tháng, và mọi thứ quá sức chịu đựng…”

Ngay lúc ấy, mẹ vợ khóc òa lên.
— Nó bỏ đi rồi, Tuấn à! Nó gửi con lại cho tôi và đi đâu không ai biết.

Tôi lặng người. Bà nội gọi về hỏi sao tôi chưa dẫn Linh về. Tôi ậm ừ cho qua chuyện.

Tết đang đến gần, nhưng lòng tôi giá băng.

Tôi đưa con trai về quê, nhờ bà và mẹ tôi trông giúp. Thằng bé khóc suốt đêm. Tôi cũng chẳng khá hơn.

Cả làng xôn xao chuyện “vợ Tuấn bỏ đi”. Người thì trách Linh “ăn ở không có tình nghĩa”, kẻ thì nói tôi “cậy đàn ông mà ép người quá đáng”. Tôi không thanh minh. Tôi mệt.

Mồng Ba Tết, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:
— “Em ở Đà Lạt. Em cần thời gian. Đừng tìm em.”

Là Linh.

Tôi gục xuống. Tôi đã nghĩ nhiều thứ tệ hơn: Cô ấy tự vẫn, hay bỏ đi theo người khác. Nhưng không, cô ấy chỉ muốn trốn khỏi tôi.

Tôi bắt đầu nhìn lại mọi chuyện. Quãng thời gian sau sinh của Linh, cô ấy thường mất ngủ, hay cáu, mắt thâm quầng. Tôi đâu có hỏi han gì nhiều. Tôi cứ nghĩ: “Phụ nữ thì ai cũng vậy”. Tôi chưa từng nghĩ cô ấy có thể đang bị trầm cảm sau sinh.

Tôi nói mãi về “trách nhiệm với nhà chồng”, nhưng chưa từng nghĩ đến trách nhiệm của tôi với cô ấy. Chưa từng hỏi: “Em có ổn không?”

Tôi nói “làm dâu phải biết vun vén”, mà tôi quên mất: hạnh phúc của gia đình không thể xây trên sự hy sinh của một người duy nhất.

Tháng Ba, Linh trở về. Gầy đi nhiều. Cô ấy chỉ nói một câu:
— Nếu anh còn xem vết nứt trên tường quan trọng hơn vết nứt trong lòng vợ mình, thì con sẽ ở lại với em.

Lúc đó tôi mới thực sự khóc. Tôi hiểu ra rồi.

Chúng tôi quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý. Linh được chẩn đoán bị trầm cảm hậu sản mức độ nhẹ, nhưng vì không được chia sẻ kịp thời nên dẫn đến khủng hoảng tâm lý.

Tôi xin lỗi cô ấy. Không phải vì chuyện tiền, mà vì suốt thời gian qua, tôi chỉ lo là “người chồng có hiếu” mà quên làm một “người chồng biết yêu thương”.

Chúng tôi không xây lại căn nhà nội năm ấy. Nhưng tôi dành thời gian hơn cho gia đình. Dẫn Linh và con về quê thường xuyên, giúp bà sơn lại tường, lợp lại mái nhà.

Không cần 700 triệu, chỉ cần ba con người đồng lòng, nhà cũng sẽ ấm.

Vết nứt trong lòng người – nếu được lắng nghe, sẻ chia – cũng có thể lành lại. Và ngôi nhà dù cũ, nếu có tình yêu, vẫn là nơi người ta muốn quay về.