Nhóm bạn học cũ của tôi vừa tổ chức một buổi gặp mặt sau 7 năm ra trường. Ai cũng háo hức, người lập gia đình, người thành công. Ánh mắt tôi lập tức chạm vào cô ấy – vợ cũ của tôi.

Bảy năm sau ngày tốt nghiệp, chúng tôi lại ngồi quanh nhau, cười nói như chưa từng có những khoảng cách. Ai cũng thay đổi – trưởng thành, chững chạc, thậm chí thành đạt. Nhưng giây phút tôi nhìn thấy cô ấy – vợ cũ của tôi – bước vào phòng, mọi âm thanh như biến mất. Cô vẫn thế, mà cũng không còn là cô của tôi. Và tôi biết, đêm nay, tôi sẽ không thể ngủ yên.

Chiếc bàn tròn nơi nhóm bạn cũ tụ họp được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng. Những ly vang nâng lên chúc tụng, những tràng cười râm ran khắp phòng. Tôi ngồi im lặng ở một góc, gật đầu mỗi khi có người nhắc đến tên tôi, nhưng đầu óc thì lơ đãng.

Cô ấy đến trễ, như thói quen ngày xưa. Vẫn dáng người mảnh mai, mái tóc dài suôn mượt ôm lấy gương mặt thanh tú. Cô ngồi cùng nhóm bạn nữ phía bên kia căn phòng. Tôi nhìn lén – điều mà tôi đã cố gắng dứt bỏ suốt hai năm qua. Chẳng phải tôi chưa từng thử quên, nhưng mỗi sáng thức dậy trong căn phòng trống vắng, bóng hình cô lại hiện về.

Chúng tôi ly hôn không một lời tranh cãi. Không bên thứ ba, không phản bội. Chỉ là sau ba năm chung sống, căn nhà nhỏ của hai người yêu nhau dần trở thành hai thế giới song song, mỗi người một im lặng, một nỗi đau không tên. Có lần tôi thức dậy giữa đêm, thấy cô ngồi một mình trong bếp, mắt đỏ hoe, tay cầm ly nước nguội lạnh. Tôi không hỏi. Và đó có lẽ là sai lầm lớn nhất.

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn ánh lên sự ấm áp. Nhưng giờ đây, nụ cười ấy không còn dành cho tôi. Tôi lặng lẽ nhìn cô trò chuyện, ánh đèn vàng ấm áp như phủ lên mái tóc cô một lớp ánh sáng dịu dàng. Cô ấy đã thay đổi. Không còn là người phụ nữ mang nỗi buồn âm ỉ, mà là một người phụ nữ tự tin, rạng ngời.

Tôi cúi đầu, khuấy nhẹ ly nước trên tay, cười khẩy. Phải chăng, sau khi không còn tôi bên cạnh, cô ấy mới thật sự sống đúng với mình?

Bữa tiệc gần về cuối, một người bạn trong nhóm bất ngờ đứng dậy, giọng rôm rả:

– Mọi người, tin hot đây! Có người trong chúng ta sắp cưới đấy!

Cả phòng xôn xao, ánh mắt đổ dồn về phía… cô ấy.

Tôi khựng lại, toàn thân như đông cứng.

Cô đứng lên, bước chậm rãi, lấy từ túi xách ra một phong thư màu ngà. Nụ cười của cô vẫn vậy – dịu dàng và kín đáo. Cô nhẹ nhàng phát thiệp, từng người, từng người một. Khi đứng trước mặt tôi, cô dừng lại một nhịp, ánh mắt thoáng có điều gì đó. Không buồn, không vui. Chỉ là một ánh nhìn lặng lẽ.

Tôi nhận lấy thiệp, cố giữ gương mặt bình thản. Tôi cười nhạt, như thể đây chỉ là một trò đùa định mệnh bày ra cho tôi.

Nhưng khi lật thiệp ra xem, mắt tôi tối sầm.

Tên chú rể là… Trần Minh Khôi.

Là bạn thân nhất của tôi thời đại học. Là người từng ngủ lại nhà tôi cả tuần khi ba mẹ anh ấy ly dị. Là người tôi từng xem như anh em ruột.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt cô chạm vào tôi đúng khoảnh khắc ấy. Không tránh né, không giải thích. Cô chỉ nhìn tôi – rất lâu, như thể đang chờ tôi nói một điều gì đó. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi đứng dậy, không nói một lời, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, gió thổi nhẹ, màn đêm như cuốn theo từng cơn ký ức đè nặng lên ngực. Tôi lần tay vào túi, châm một điếu thuốc – điều tôi đã bỏ từ ngày cưới cô. Lửa bén vào đầu thuốc, khói mỏng manh cuộn quanh, cay mắt.

Tôi không nhớ mình đã đứng bao lâu ngoài bãi đỗ xe. Ánh đèn từ nhà hàng phía sau vẫn le lói hắt ra. Mỗi tiếng cười, tiếng nói vọng lại như một vết dao nhỏ, cứa vào nỗi cô đơn âm ỉ. Trong tay, tấm thiệp cưới đã bị tôi vò nhăn, mép giấy gập gãy. Tên cô, tên Khôi – hiện rõ như một lời nhắc nhở cay nghiệt rằng tôi đã hoàn toàn đánh mất cô ấy.

– Lâu rồi anh mới hút thuốc lại nhỉ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Tôi quay lại. Là cô. Cô khoác nhẹ chiếc khăn lụa, ánh mắt vẫn sâu thẳm như lần đầu tôi gặp cô dưới tán cây phượng năm ấy.

– Em ra đây làm gì?

– Để nói chuyện. Em nghĩ, ít nhất… mình cũng nên nói chuyện. Trước khi mọi thứ bước sang một chương khác.

Tôi không trả lời. Cô đứng cạnh, khoảng cách đủ để nghe tiếng tim nhau đập, nhưng xa đến mức không còn cảm nhận được hơi ấm.

– Em và Khôi… bắt đầu từ khi nào? – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thản.

– Một năm trước. Không phải khi còn là vợ chồng. – Cô trả lời, chậm rãi, không né tránh.

– Anh ấy biết chúng ta từng…?

– Biết. Chính vì biết, nên Khôi đã đắn đo rất lâu. Nhưng anh ấy cũng là người đã nhìn thấy em cô độc nhất sau ly hôn. Anh ấy không “giành lấy” em. Anh ấy ở đó, khi anh không còn ở đó nữa.

Tôi im lặng. Gió thoảng qua, mang theo mùi hoa sữa thoảng nhẹ, gợi về mùa thu năm nào, khi chúng tôi còn tay trong tay đi dạo về khuya.

– Em hạnh phúc không?

– Em bình yên. Còn hạnh phúc, em sẽ tự tạo ra. – Cô nhìn tôi, ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của người chờ đợi, mà là của người đã đi đủ xa để hiểu rõ mình cần gì.

– Anh biết, ngày đó… anh sai. Anh nghĩ yêu nhau là đủ, nhưng lại không hiểu rằng yêu cũng cần học cách lắng nghe. Em đã khóc một mình quá nhiều. Anh biết, nhưng không dám đối diện.

Cô mỉm cười, nhẹ như gió.

– Cả hai chúng ta đều có lỗi. Mình đã không đủ can đảm để sửa sai. Cứ thế để thời gian làm mòn đi mọi thứ.

Tôi cúi đầu, nhắm mắt. Một giọt nước mắt rơi xuống giày. Có lẽ là giọt đầu tiên sau nhiều năm.

– Nếu như… lúc ấy anh cố gắng thêm một chút, có lẽ…

– Không có “nếu như” nào cả, anh à. Mình đã chọn rẽ, thì hãy cứ đi tiếp. Dừng lại để nuối tiếc, chỉ khiến cả hai mệt mỏi thêm thôi.

Tôi quay sang nhìn cô, lần cuối. Trong ánh sáng lờ mờ từ đèn đường, tôi thấy một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không còn là người con gái bé nhỏ trong vòng tay tôi ngày xưa. Cô đã thật sự rời đi – không phải bằng đôi chân, mà bằng cả trái tim.

– Em… vẫn giữ bức thư em từng viết, sau ngày ly hôn. – Cô bất ngờ nói.

– Thư?

– Em không gửi. Vì em biết, nếu gửi, anh sẽ quay lại. Nhưng đó không còn là điều em cần nữa.

Tôi cười. Một nụ cười buốt trong tim.

– Em có thể cho anh đọc nó không?

Cô lắc đầu.

– Không còn cần thiết nữa. Nếu hôm nay gặp nhau để nhắc lại quá khứ, thì để khép lại, không phải để lật mở lại từng vết cắt.

Gió thổi mạnh hơn. Cô đưa tay giữ khăn choàng. Tôi thấy chiếc nhẫn trên tay cô – là nhẫn đính hôn. Không phải kiểu nhẫn cô từng thích. Nhưng có lẽ giờ, cô thích những điều khác.

– Tạm biệt anh. – Cô nói, rồi quay đi, từng bước chắc chắn.

Tôi không giữ cô lại. Cũng không gọi. Lần đầu tiên, tôi thực sự để cô đi – không còn ảo tưởng, không còn hy vọng mong manh.

Tôi chuyển công tác sang một tỉnh xa. Công việc mới bận rộn, tôi không còn nhiều thời gian để ngồi lặng nghĩ về những điều không thể thay đổi.

Một buổi sáng, khi dọn lại hộp kỷ vật cũ, tôi tình cờ tìm thấy tấm thiệp cưới năm nào. Gấp lại, nhăn nhúm, nhưng vẫn còn tên cô, nét mực in đậm. Tôi đặt nó vào trong ngăn kéo, không vứt đi.

Không phải để lưu luyến, mà để nhắc mình: có những điều nếu không giữ được, hãy học cách giữ lại bằng sự trân trọng, không phải hối tiếc.

Trong đời, đôi khi điều ta cần không phải là người ở lại, mà là người dạy ta biết thế nào là mất mát – để sau này, ta yêu người khác một cách trưởng thành hơn.