Lên nhà con trai mượn tiền,thấy con dâu về, tôi tr;ốn vào tủ quần áo,chứng kiến cảnh tượng kinhhoàng

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình phải lén lút vào nhà con trai ruột như một kẻ trộm. Càng không thể tưởng tượng rằng chính giây phút trốn vào chiếc tủ quần áo cũ kỹ hôm ấy, tôi lại chứng kiến một cảnh tượng khiến tim tôi thắt lại, cả cuộc đời đảo lộn theo cách không ai có thể ngờ.

Tôi tên là Lý, 62 tuổi, góa chồng đã gần chục năm nay, sống một mình ở quê. Sức khỏe đã yếu, việc đồng áng cũng chẳng còn làm nổi, chỉ dựa vào mấy đồng trợ cấp và tiền con cái gửi về. Nhà chỉ có một đứa con trai là Thành, hiện sống và làm việc ở thành phố với vợ – con dâu tôi tên là Hương – và đứa cháu trai 6 tuổi.

Lâu nay, Thành ít gọi điện hỏi thăm. Mỗi lần tôi gọi lên thì đều nghe tiếng vội vàng: “Con bận quá mẹ ơi, có gì nhắn tin nhé.” Vài tháng rồi không thấy gửi tiền về, tôi đành khăn gói bắt xe lên thành phố, vừa thăm cháu, vừa có ý định… mượn tạm vài triệu cho cái chân đau cần mổ.

Lên đến nơi, tôi đứng trước căn hộ của con mà lòng rối bời. Tôi không báo trước, sợ con dâu phiền. Nhấn chuông ba lần không thấy ai ra mở, tôi toan quay đi thì phát hiện cửa không khóa. Tôi đẩy nhẹ – cửa mở ra.

Trong nhà vắng tanh. Tôi đoán chắc cả nhà đang đi làm, chỉ tính ở lại một chút rồi sẽ gọi điện cho Thành sau. Nhưng vừa bước vào, tôi nghe tiếng mở khóa ngoài cửa. Bối rối không biết làm sao, tôi vội chạy vào phòng ngủ, chui tạm vào tủ quần áo để tránh bị hiểu lầm là… đột nhập.

Tôi nghĩ, chắc vợ chồng nó về nhà lấy đồ gì đó rồi sẽ đi ngay. Ai ngờ, người bước vào lại là Hương – con dâu tôi – cùng một người đàn ông lạ. Gã đó cao lớn, tóc húi cua, ăn mặc bảnh bao. Tôi nín thở, tay siết chặt mép áo trong tủ. Điều khiến tôi sốc không phải là sự có mặt của gã, mà là cảnh tượng ngay sau đó.

“Anh qua giờ này có sao không?” – Hương hỏi, giọng nhẹ hẫng như gió thoảng, khác hẳn sự lễ phép khi nói chuyện với tôi ngày trước.

“Yên tâm. Thằng Thành đang đi công tác, tối mai mới về. Còn thằng bé đang học thêm.”

Họ trao nhau ánh mắt thắm thiết, rồi bất ngờ ôm lấy nhau. Tôi sốc đến mức không thể nhắm mắt lại. Đầu óc tôi quay cuồng. Đó… là con dâu tôi – người mà tôi từng tin tưởng, từng bênh vực mỗi khi Thành than vợ lười biếng, vô tâm.

Cảnh tượng tiếp theo quá kinh hoàng. Ngay trước mắt tôi, họ hôn nhau, âu yếm như vợ chồng thật sự. Tôi run lên, phải đưa tay bịt miệng để không phát ra tiếng nấc. Lúc ấy, tôi chỉ muốn xô cửa tủ bước ra, hét lên cho cả hai biết họ vừa phá nát một gia đình.

Nhưng tôi không làm được. Tôi nghĩ tới đứa cháu nhỏ – nó xứng đáng có một mái ấm, dù chỉ là lớp vỏ giả tạo.

Gần 30 phút sau, cả hai rời khỏi nhà. Tôi mới bước ra khỏi tủ. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tôi không còn cảm giác đói hay khát nữa, chỉ thấy một nỗi đau đang gặm nhấm từng thớ thịt.

Tôi ngồi sụp xuống ghế. Đầu óc trống rỗng. Giờ đây, tôi không còn tâm trí nào để nghĩ tới chuyện mượn tiền hay chữa chân. Một câu hỏi vang lên mãi trong đầu tôi:

“Mình nên làm gì đây?”

Tôi ở lại căn hộ thêm một giờ, cố lấy lại bình tĩnh. Khi Thành gọi điện hỏi vì sao tôi chưa về, tôi lấy cớ xe trễ. Nó không nghi ngờ gì, vẫn vui vẻ bảo: “Mai con về, mẹ ở chơi với cháu vài hôm nhé.”

Tối đó, tôi ngủ lại trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh của buổi chiều. Con dâu tôi – Hương – vẫn tỏ ra bình thường. Nó về, chăm sóc cháu, dọn cơm nước, chẳng có chút gì giống một người phụ nữ vừa phản bội chồng cách đây vài tiếng.

Tôi thấy ghê tởm. Nhưng cũng thấy thương – thương cho đứa cháu. Thằng bé ngoan ngoãn, lễ phép. Nó ôm tôi ngủ, thủ thỉ:
“Bà ơi, lâu rồi bà mới lên. Bà đừng đi nữa được không?”

Tôi khóc. Lặng lẽ.

Hôm sau, Thành về. Vẫn là thằng con trai gầy gò, tóc điểm bạc vì công việc. Nó ôm vai tôi, bảo:
“Mẹ mổ chân xong thì lên ở với con, mẹ nhé. Con lo cho mẹ được mà.”

Tôi im lặng. Tôi muốn hỏi nó một điều:
“Con có biết vợ con ngoại tình không?”

Nhưng rồi tôi lại nuốt xuống. Tôi sợ nếu nói ra, Thành sẽ sụp đổ. Nó là đứa sống nặng tình, dễ tổn thương. Tôi từng mất chồng vì tai nạn, tôi biết sự mất mát lớn cỡ nào. Tôi không muốn con tôi chịu cảm giác ấy.

Vài ngày sau, tôi lặng lẽ rời đi. Trước khi về, tôi để lại trong ngăn kéo của Hương một mảnh giấy nhỏ:

“Mẹ đã thấy. Mẹ thất vọng. Nhưng vì cháu, mẹ sẽ im lặng. Làm ơn, nếu không còn yêu, hãy dừng lại. Đừng phá nát cuộc đời thằng bé.”

Tôi không ký tên, nhưng chắc chắn Hương biết là ai viết. Sau hôm đó, tôi không nhận được lời giải thích nào từ nó. Nhưng tôi thấy Thành gọi điện cho tôi thường xuyên hơn. Giọng nó vẫn vui, vẫn khỏe. Tôi đoán, Hương chưa nói gì. Có thể, nó đã chấm dứt với gã đàn ông kia. Hoặc… nó giấu khéo hơn.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Tôi chỉ biết, tôi đã già. Tôi chọn im lặng vì yêu thương. Nhưng nếu một ngày, thằng cháu tôi phải chịu tổn thương vì người mẹ phản bội, tôi sẽ không im nữa.

Cảnh tượng hôm đó – trong tủ quần áo – sẽ mãi là bóng ma trong ký ức tôi. Nhưng nó cũng là lần đầu tiên tôi hiểu rõ:
Gia đình không chỉ xây bằng tình yêu, mà còn bằng những hy sinh lặng thầm… và cả sự đau đớn không ai thấy.