Tôi đứng ở sân bay, lòng hồi hộp chờ đón con dâu và cháu gái từ quê lên. Sau bao năm, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được con dâu về thành phố sống chung. Con bé là người hiền lành, chăm chỉ, dù nó hay tự ti vì ng;oại hì;nh. Cùng lúc, tôi biết con trai tôi – th;ằng Tuấn cũng vừa trở về từ chuyến “công tác” ở Đà Lạt với cô thư ký mà nó hay nhắc. Tôi chưa bao giờ thích cô thư ký đó. Linh cảm của một người mẹ mách bảo rằng cô ta không đơn giản. Nhưng Tuấn cứ khăng khăng đó chỉ là “đồng nghiệp”.

“Tôi từng nghĩ nỗi đau lớn nhất trong đời một người mẹ là khi mất con. Nhưng không, đau hơn cả là khi nhìn con mình trở thành kẻ máu lạnh, quay lưng lại với những người yêu thương nó nhất.”

Sân bay Nội Bài những ngày này lúc nào cũng đông đúc. Người đi, người đến, tiếng loa thông báo lặp đi lặp lại, hòa trong âm thanh hành lý va vào mặt sàn và bước chân hối hả. Tôi đứng đó, hai tay ôm chặt chiếc khăn len cũ – món quà tự tay tôi đan cho cháu ngoại mà tôi chưa từng gặp mặt. Cháu bé mới ba tuổi, sinh ra ở quê, nơi con dâu tôi sống từ ngày Tuấn quyết định ở lại thành phố, nói là “làm ăn”.

Tôi nhớ rõ ngày đó, con dâu – cái My – ôm con về quê trong im lặng. Nó không trách móc, không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ lặng lẽ xách chiếc vali cũ, bước lên xe khách. Tôi muốn níu nó lại, nhưng ánh mắt Tuấn – lạnh lùng và dửng dưng – như một lời cảnh cáo. Tôi yếu lòng. Tôi đã không can thiệp.

Và rồi hôm nay, sau bao năm, tôi thuyết phục được My trở lại. Tôi bảo nó: “Về đây sống với mẹ, mẹ lo cho hai mẹ con. Mình là người một nhà mà con.”

Nó ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Tôi biết, nó không vì tôi, mà vì con bé – cháu ngoại của tôi, cái đứa mà tôi chưa từng được ôm lấy một lần.

Tôi đến sớm hơn giờ hạ cánh nửa tiếng, đứng ngóng mãi về phía cổng ra. Lòng hồi hộp như lần đầu đón Tuấn về sau kỳ thi đại học. Đã lâu rồi tôi mới cảm nhận lại được cảm giác mong ngóng người thân một cách trọn vẹn như thế.

Nhưng rồi…

Trong đám người đông nghịt bước ra từ cổng nội địa, tôi thoáng thấy một gương mặt quen thuộc. Tuấn.

Nó đang đi tới, tay nắm tay một cô gái. Không khó để nhận ra, đó là cô thư ký mà nó hay nhắc trong mấy câu chuyện dối lòng. Cô ta mặc váy ngắn, giày cao gót, nước hoa nồng nặc. Còn Tuấn thì cười – một nụ cười mà tôi từng thấy dành cho cái My những năm đầu mới cưới.

Máu tôi nóng lên.

Tôi bước đến, định gọi nó lại thì Tuấn nhìn thấy tôi. Gương mặt nó tái đi trong tích tắc, nhưng ngay lập tức, nó kéo cô gái kia ra sau lưng. Như thể… bảo vệ một báu vật.

– Mẹ! – Nó gằn giọng. – Con nói thẳng luôn. Con sẽ không quay về sống với cái con vợ quê mùa vừa béo vừa xấu đó đâu! Nếu mẹ muốn sống với nó thì tự mà sống!

Tôi chết sững.

Tai tôi ù đi. Không gian như chao đảo. Tôi không tin được những lời ấy được thốt ra từ đứa con trai tôi mang nặng đẻ đau, nuôi dạy bao năm.

Cái My đã từng là sinh viên giỏi, học Đại học Sư phạm, ngoan hiền và biết điều. Vì cưới sớm và mang bầu, nó phải nghỉ học giữa chừng. Suốt những năm sống với nhà chồng, nó gánh vác tất cả việc nhà, lo cho Tuấn từng bữa ăn, từng bộ quần áo đi làm. Nó đâu có “quê mùa” như lời Tuấn nói. Nó chỉ không còn rạng rỡ như trước, vì quá nhiều vất vả. Vì yêu chồng.

Tôi định lên tiếng thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

– Tuấn, anh nói xong chưa?

Tôi quay lại.

Cái My đứng đó, đứa bé gái nhỏ trong tay, mắt tròn xoe ngơ ngác. Gương mặt My xanh xao nhưng ánh mắt sáng rực, thẳng vào Tuấn như mũi dao. Nó không khóc. Chỉ có giọng nói là đang run lên vì cố gắng giữ bình tĩnh.

– Anh nói em “quê mùa”? Em “xấu xí”? Em chấp nhận những từ đó. Vì em từng yêu anh, nên em chấp nhận cả việc anh thay lòng. Nhưng anh nói với mẹ – người duy nhất từng tin anh sẽ là người tử tế – như thế? Anh dám buông lời miệt thị trước mặt mẹ?

Tuấn á khẩu. Gương mặt đanh lại.

Tôi thấy rõ tay cô thư ký run lên, nhưng Tuấn vẫn đứng im. Không một lời xin lỗi. Không một chút ăn năn.

My cúi đầu chào tôi.

– Con xin lỗi, mẹ. Con đưa cháu về quê.

– Không. – Tôi níu tay nó lại. – Không ai phải rời đi ngoài đứa bất hiếu kia.

Chúng tôi ngồi trên taxi về nhà. My lặng im. Con bé con ngủ gục trong vòng tay mẹ, khuôn mặt như thiên thần, cái trán hơi bầm vì mới té mấy hôm trước – My kể vậy. Tôi nhìn cháu, thấy một nỗi ân hận nhói lên.

Mấy năm qua, tôi mù quáng quá. Tôi cứ nghĩ chỉ cần giữ yên gia đình, không can thiệp chuyện vợ chồng nó là đủ. Nhưng hóa ra, sự im lặng của tôi chỉ giúp cái ác sinh sôi.

Về đến nhà, tôi dọn lại phòng cũ của Tuấn cho hai mẹ con My ở tạm. Đêm đó, tôi nằm mãi không ngủ được. Tôi nhớ lại ánh mắt của con trai – ánh mắt lạnh lẽo của một người xa lạ.

Tuấn không về. Nó nhắn tin: “Mẹ tự lo đi. Con sống cuộc đời của con.”

Tôi không trả lời.

Ngày hôm sau, tôi cùng My đi chợ. Hàng xóm xì xào. Có người hỏi thẳng: “Ủa, cháu dâu lên đây làm gì vậy bác?” – Tôi chỉ cười: “Nó là con tôi, sống với tôi là chuyện thường thôi.”

My không nói gì. Nhưng tôi biết, nó cảm kích.

Vài tuần sau, tôi đưa My tới một trung tâm dạy nghề. Nó có bằng sư phạm dang dở, nên tôi giúp nó học lại online để hoàn tất chương trình. Tôi biết nó không muốn làm gánh nặng. Và tôi không muốn để con bé tiếp tục sống thu mình vì một người đàn ông không xứng đáng.

Cháu tôi bắt đầu gọi tôi là “bà nội”. Tiếng gọi ngọng nghịu mà làm tôi rưng rưng.

Một hôm, tôi đang phơi đồ thì nghe tiếng xe trước ngõ. Là Tuấn.

Nó đi vào, không có cô thư ký. Trông nó tiều tụy.

– Mẹ, cho con gặp vợ con một chút.

Tôi đứng chắn trước cửa.

– Ở đây không còn “vợ con” nào của mày nữa. Vợ mày là người tử tế, và giờ nó là con gái của mẹ.

Tuấn nhìn tôi, sững người. Lần đầu tiên tôi thấy nó bật khóc.

– Mẹ… con sai rồi…

Tôi lặng lẽ quay lưng. Phía trong nhà, My đang dạy cháu vẽ.

Tôi biết, tha thứ không phải điều dễ dàng. Nhưng công lý trong một gia đình – đôi khi chỉ đơn giản là giữ lại đúng người, buông đi kẻ sai.