Sau 10 năm chung sống mà không có con vì người chồng bị v/ô s/inh, anh đã khuyên vợ nên ly hôn để cô có cơ hội lấy chồng khác và thực hiện ước mơ làm mẹ. Tuy nhiên, vì thương chồng, người vợ đã âm thầm tìm cách xin con bên ngoài, mong rằng điều đó sẽ giúp hai vợ chồng có một mái ấm trọn vẹn. Thế nhưng, người chồng không đồng ý, anh không muốn nuôi con không phải máu mủ của mình, thà không có con còn hơn. Cuối cùng, cả hai quyết định ra tòa ly hôn – và đúng lúc đó, họ bất ngờ nhận được một tin s/ét đ/ánh

“Mười năm sống bên nhau, cùng nhau vượt qua nghèo khó, bệnh tật, từng cơn bão lòng… nhưng lại không thể vượt qua nổi một đứa trẻ không bao giờ đến. Không phải vì không muốn, mà vì người ấy không thể.”

Trời mưa tầm tã. Căn nhà nhỏ nơi vùng ven Hà Nội tối om dù mới 6 giờ tối. Điện vẫn chưa về sau trận giông ban chiều. Trong ánh đèn dầu leo lét, Hiền ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống bậu cửa. Căn nhà yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng nước mưa gõ nhịp vào mái tôn.

Chồng cô – anh Long, đang lặng lẽ sửa lại mảnh mái tôn bị gió tốc từ ban nãy. Mái tóc đã lấm tấm bạc, dáng người gầy gò, và ánh mắt luôn đau đáu một nỗi niềm.

Hiền và Long lấy nhau được tròn 10 năm. Quãng thời gian ấy đủ dài để người ta xây dựng một gia đình ấm êm, có vài đứa trẻ ríu rít bên chân. Nhưng với Hiền và Long, cả một thập kỷ chỉ là chuỗi ngày khám chữa vô sinh, chờ đợi từng hy vọng nhỏ nhoi rồi lại thất vọng não nề.

Sau ba năm không có tin vui, họ bắt đầu đi khám. Và kết luận đến như một nhát dao lạnh lẽo – Long bị vô sinh hoàn toàn. Không có tinh trùng. Bác sĩ nói thẳng: “Cơ hội tự nhiên gần như bằng không.”

Kể từ đó, Long sống trong mặc cảm. Anh yêu vợ, nhưng càng yêu, anh càng dằn vặt. Anh thấy mình là gánh nặng của cô – một người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, xứng đáng được làm mẹ.

Năm năm sau kết quả khám, Long bắt đầu nói đến chuyện ly hôn. Ban đầu chỉ là gợi ý vu vơ. Rồi ngày càng rõ ràng, cương quyết.

– Em còn trẻ, em xứng đáng có một đứa con. Anh không thể giữ em mãi trong một cuộc hôn nhân không lối thoát.
– Em lấy anh vì em yêu anh, không phải vì em cần một đứa trẻ.
– Nhưng nếu em không có con, sau này em sẽ hối hận.

Những cuộc trò chuyện như thế lặp đi lặp lại. Hiền mệt mỏi, nhưng cô không trách Long. Cô biết anh đang đau, đang tự hành hạ bản thân.

Một đêm không ngủ, Hiền ngồi trước bàn thờ mẹ, thắp nén nhang rồi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con thương ảnh. Con không muốn xa ảnh. Nhưng con cũng khao khát được làm mẹ. Có cách nào để vừa có con, vừa không rời bỏ ảnh không mẹ?”

Và rồi cô nghĩ đến một giải pháp – xin con từ một người hiến tinh trùng. Hoặc thậm chí, có thể lặng lẽ mang thai nhờ một mối quan hệ ngoài luồng kín đáo, miễn là có con. Với cô, tình yêu là ở trái tim, còn đứa trẻ chỉ là cách để gia đình có thêm tiếng cười.

Cô bàn với Long. Nhưng trái với mong đợi, Long giận dữ:

– Em nghĩ anh có thể nuôi con của người khác sao? Anh thà không có con còn hơn.

Hiền sững sờ. Bao nhiêu hy vọng cô cất công nuôi nấng bỗng chốc tan tành. Cô không ngờ Long lại cứng nhắc như vậy. Tình yêu, sự bao dung, chẳng lẽ không thể chiến thắng một chút máu mủ?

Một tháng sau, Long đệ đơn ly hôn. Hiền ký không nói lời nào. Cô biết anh đã quyết.

Ngày ra tòa, trời cũng mưa như hôm nay. Cả hai im lặng, tránh nhìn vào mắt nhau. Trước mặt thẩm phán, họ chỉ nói vài lời gọn ghẽ.

– Vì lý do gì hai người ly hôn? – thẩm phán hỏi.
– Không có con suốt 10 năm. Chồng tôi muốn giải thoát cho tôi – Hiền đáp nhẹ nhàng.

Thẩm phán gật đầu, lật hồ sơ. Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Hiền rung lên. Một tin nhắn từ bệnh viện:

“Chúc mừng chị. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy chị đã mang thai 5 tuần.”

Hiền chết lặng. Tay cô run lên. Cô nhìn Long, người đang cúi đầu không nói. Cô không biết nên mừng hay nên khóc.

Căn phòng xử án vẫn im lặng, nhưng trong lòng Hiền như có hàng trăm tiếng sét vang lên. Tin nhắn hiện lên trước mắt cô – rõ ràng, không thể nhầm lẫn:
“Chúc mừng chị. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy chị đã mang thai 5 tuần.”

Cô không tin vào mắt mình. Đã hơn 7 năm từ khi bác sĩ nói Long hoàn toàn không có khả năng sinh con. Họ đã thử đủ mọi cách – thuốc, châm cứu, đông y, tây y… nhưng tất cả đều vô vọng.

– Có chuyện gì vậy? – Long quay sang, thấy Hiền đang bối rối nhìn điện thoại.

Hiền mím môi. Cô không biết nên nói không. Cô cũng không dám chắc. Nhưng rồi, như một phản xạ bản năng, cô đưa màn hình điện thoại cho Long xem.

Long cầm lấy. Đọc. Mắt anh chớp liên tục như không tin.

– Em… mang thai?

Hiền khẽ gật.

Thẩm phán nhìn hai người, lặng lẽ đóng hồ sơ lại.
– Hai người muốn tiếp tục ly hôn trong hoàn cảnh này chứ?

Không ai trả lời. Phòng xử vẫn yên lặng như tờ.

Tối hôm đó, họ ngồi trong quán cháo nhỏ ven đường – nơi từng là chốn hẹn hò thời sinh viên. Long vẫn chưa nói gì nhiều. Còn Hiền thì chỉ ăn vài muỗng cho có.

– Anh muốn hỏi… đứa bé đó là của ai? – Long khẽ hỏi. Giọng anh không còn giận, chỉ là một nỗi đau cố nén.

– Em không có ai ngoài anh. Em thề – Hiền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chồng. – Em không phản bội anh. Em cũng không xin tinh trùng của ai. Em không làm gì cả. Em cũng không hiểu sao lại như vậy.

Long im lặng rất lâu. Một lát sau, anh lấy điện thoại, gọi cho bác sĩ Lâm – người từng điều trị cho anh 7 năm trước.

– Bác sĩ nói gì? – Hiền hỏi.

– Ông ấy bảo… có những trường hợp hiếm hoi, cực kỳ hiếm, người vô sinh vẫn có thể sản sinh tinh trùng tự nhiên trong một khoảng thời gian ngắn – Long đáp, mắt nhìn xa xăm. – Kiểu như cơ thể tự sửa chữa. Có thể do lối sống, tâm lý thay đổi, hoặc một phép màu nào đó. Nhưng xác suất dưới 1%.

Hiền bật khóc. Những giọt nước mắt nghẹn ngào suốt 10 năm qua cuối cùng đã được giải thoát.

– Em đã từng nghĩ… nếu không thể có con với anh, em vẫn sẽ ở bên anh. Nhưng sâu thẳm, em vẫn ao ước được một lần làm mẹ. Vậy mà…

– Anh xin lỗi… – Long nắm tay vợ. – Anh đã gần như từ bỏ, trong khi em vẫn kiên trì. Anh đã làm em tổn thương. Anh tưởng buông tay là cách tốt nhất, nhưng anh sai rồi.

Hiền tựa đầu vào vai chồng, như ngày còn trẻ.

Ba tháng sau, Hiền mang thai ổn định. Họ dọn về quê Long ở Nam Định, thuê một mảnh đất nhỏ, trồng rau, nuôi gà, sống đời yên ả.

Tin tức về Hiền và Long mang thai sau 10 năm cưới lan nhanh trong xóm nhỏ. Người ta gọi đó là “phép màu”, còn họ thì gọi đó là “niềm tin cuối cùng”.

– Con mình là món quà mà ông trời trả sau mười năm thử thách – Long nói khi xoa bụng vợ mỗi tối.

Khi đứa trẻ chào đời – một bé trai kháu khỉnh, đôi mắt đen láy y như Long hồi còn trẻ – cả hai đã khóc. Không phải vì sung sướng, mà vì những mất mát cuối cùng đã được bù đắp.

Họ đặt tên con là Thiện Tâm, với ngụ ý: “Đứa bé sinh ra từ lòng tốt, sự nhẫn nại và yêu thương.”

Có những tình yêu không cần nói quá nhiều. Có những phép màu đến muộn, nhưng đến đúng lúc. Và có những cuộc chia tay tưởng như vĩnh viễn, lại chính là bước ngoặt để quay về bên nhau.

Cuộc sống đôi khi không cần quá hoàn hảo. Chỉ cần hai người còn tin vào nhau, thì mọi đau đớn, tổn thương rồi cũng hóa thành điều tốt đẹp.