Tôi đứng chết lặng trước màn hình điện thoại, bảy chữ hiện rõ trên tin nhắn từ chồng khiến tim tôi như ngừng đập. Trong giây phút đó, mọi niềm tin tôi từng đặt nơi anh bỗng vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống nền đá.
Tôi là Hạnh, 33 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty xuất nhập khẩu ở Sài Gòn. Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác dài ngày. Chúng tôi kết hôn đã bốn năm, cuộc sống không quá giàu sang nhưng nhìn vào, ai cũng bảo chúng tôi là “vợ chồng kiểu mẫu”.
Thế rồi vào một buổi tối tháng Ba, Tuấn về nhà sớm hơn mọi khi. Vẻ mặt anh có chút lo lắng:
– “Mẹ anh bệnh rồi. Dạo này ho nhiều, mệt mỏi. Bố gọi bảo anh cố gắng về thăm bà mấy hôm.”
Tôi gật đầu. Dù mẹ chồng và tôi không quá thân thiết, tôi cũng không có ác cảm gì với bà. Chỉ là… quê anh ở tận Quảng Trị, mà công việc tôi đang bận sổ sách cuối quý, không thể nghỉ ngay.
– “Hay em về chăm bà thay anh một thời gian. Em có thể làm việc từ xa mà, còn anh ở lại công trình kẻo người ta thiếu người.”
Tôi thoáng bất ngờ. Từ trước đến nay, anh chưa từng chủ động đề nghị tôi về quê. Nhưng nghĩ lại, tôi vốn đang cân nhắc xin làm online vài tháng để nghỉ ngơi.
– “Ừ, để em sắp xếp.”
Tuấn mỉm cười, nắm tay tôi thật chặt. Hôm sau, tôi bắt xe về Quảng Trị.
Những ngày đầu, tôi vẫn giữ nhịp sống đều đặn: sáng thức dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ chồng, rồi làm việc online đến chiều. Mẹ chồng tôi không nói nhiều, nhưng bà không tỏ ra khó chịu. Bệnh tình của bà không quá nặng – chỉ là ho, đau đầu, mệt mỏi – phần vì tuổi tác, phần vì thời tiết thay đổi.
Mỗi ngày, tôi đều gọi video cho Tuấn. Nhưng dần dần, từ mỗi ngày, anh chỉ còn gọi 2–3 lần mỗi tuần. Khi tôi hỏi, anh nói đang bận công trình mới. Tôi tin anh – Tuấn luôn là người tận tâm với công việc.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Sau một tháng, mẹ chồng tôi khá hơn nhiều. Bà thậm chí có thể tự nấu ăn, đi chợ, làm vườn. Tôi định sẽ xin phép về lại Sài Gòn. Nhưng vừa nhắn tin cho Tuấn, anh gọi ngay:
– “Mẹ anh mới khỏe lại thôi, em ráng ở thêm một thời gian nữa. Ở đó thoải mái, không khí trong lành, em cũng cần nghỉ ngơi. Còn anh vẫn chưa xong công trình.”
Tôi hơi ngần ngại, nhưng lại xuôi theo.
Tháng thứ hai trôi qua. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán. Không bạn bè, không chồng, không con cái. Dù tôi gọi điện, nhắn tin thường xuyên, Tuấn ngày càng ít trả lời. Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng không muốn đa nghi.
Rồi đến tháng thứ ba.
Một buổi tối trời mưa, tôi ngồi xem lại những tin nhắn cũ với chồng. Cuộc trò chuyện gần nhất là cách đây một tuần. Tôi thử nhắn:
“Anh ơi, mai em về lại Sài Gòn nhé?”
Một giờ sau, Tuấn trả lời đúng một tin nhắn duy nhất:
“Đừng về. Anh xin lỗi em.”
Bảy chữ. Như một nhát dao cứa sâu vào lòng ngực tôi.
Tôi gọi – không bắt máy. Tôi nhắn – không trả lời. Tôi cố liên hệ bạn bè ở Sài Gòn để hỏi xem anh có ổn không. Một người bạn thân của anh – Hùng – trả lời lấp lửng:
“Tuấn dạo này… bận lắm. Cũng nhiều chuyện… Hạnh đừng giận nó.”
Tôi ngồi chết lặng. Lòng tôi dậy lên một cơn sóng dữ – vừa lo lắng, vừa hoang mang, vừa tức giận. Tại sao anh lại nói “đừng về”? Và tại sao anh xin lỗi?
Tôi bắt đầu lần tìm manh mối. Tôi lên mạng xã hội – Facebook của Tuấn đã bỏ chế độ công khai. Tôi mở lại một số tin nhắn cũ, so sánh ngày giờ online. Mọi thứ trở nên kỳ lạ một cách rõ ràng.
Sáng hôm sau, tôi quyết định lên xe, quay lại Sài Gòn. Không còn tâm trạng để nhắn thêm gì nữa. Tôi cần đối diện với sự thật – cho dù đó là sự thật cay đắng nhất.
Tôi trở lại Sài Gòn sau ba tháng vắng mặt, mang theo trong lòng trăm mối ngổn ngang. Xe vừa dừng ở bến, tôi bắt ngay taxi về nhà. Đó là căn hộ chung cư nhỏ nơi tôi và Tuấn từng sống với nhau gần 4 năm – đầy ắp kỷ niệm và cũng có những giây phút lặng lẽ.
Tôi rút chìa khóa, tra vào ổ, mở cửa. Bên trong vẫn ngăn nắp, nhưng… có gì đó lạ lẫm. Căn nhà có mùi nước hoa mà tôi chưa từng sử dụng. Và điều kỳ lạ nhất: không hề có tiếng động nào, không tiếng máy lạnh, không tiếng TV. Nhà vắng như chưa từng có ai sống.
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ – tủ quần áo của Tuấn trống trơn.
Tôi choáng váng.
Vội vàng rút điện thoại gọi anh – vẫn không bắt máy. Tôi bắt đầu gọi cho từng người bạn thân của anh, nhưng hoặc là không bắt máy, hoặc trả lời quanh co. Cho đến khi tôi gọi lại cho Hùng – bạn thân nhất của Tuấn – và hét lên:
– “Hùng, có chuyện gì xảy ra với Tuấn? Anh ấy bỏ đi đâu rồi? Nói cho em biết đi, làm ơn!”
Bên kia im lặng một lúc, rồi giọng Hùng thở dài:
– “Em tìm anh ấy làm gì nữa? Em không nên biết đâu… nhưng có lẽ em xứng đáng được biết sự thật.”
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
– “Tuấn đang sống với người khác rồi… một cô gái tên Linh. Anh ấy gặp cô ta trong một chuyến công tác ở Vũng Tàu, hồi đầu năm. Ban đầu là qua đường, nhưng rồi dính vào thật. Khi em về quê chăm mẹ anh ấy, họ bắt đầu sống thử với nhau luôn. Em về bất ngờ quá… chắc Tuấn sợ em phát hiện.”
Tôi buông điện thoại rơi xuống sàn, đầu óc quay cuồng.
Ba tháng. Tôi tin tưởng anh, làm mọi thứ vì anh. Còn anh… lén lút dọn về sống với người khác, rồi nhắn đúng bảy chữ để rũ bỏ trách nhiệm?
Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách, mắt nhìn trân trân vào bức ảnh cưới treo trên tường. Trong ảnh, tôi mặc váy trắng, tay trong tay với người đàn ông tôi từng nghĩ sẽ đi cùng tôi đến cuối đời. Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã quá mù quáng. Những cuộc gọi thưa dần, ánh mắt tránh né trong video, tin nhắn ngày càng cụt ngủn – tất cả đều là dấu hiệu, nhưng tôi cố lờ đi.
Tôi qua đêm ở căn nhà ấy, một mình. Không nước mắt, không nổi giận – chỉ là một sự trống rỗng đến nghẹt thở.
Sáng hôm sau, tôi tìm đến công ty của Tuấn. Nhân viên lễ tân xác nhận anh đã xin nghỉ việc từ cuối tháng trước – lý do “cá nhân”. Họ còn nói rằng anh dọn đồ đi rất vội, chẳng chia tay ai.
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài tìm đến Linh.
Tôi tìm được địa chỉ cô ta từ Facebook – một căn hộ cao cấp bên quận 7. Tôi không báo trước, chỉ đứng trước cửa và bấm chuông. Một lát sau, cửa mở ra.
Một cô gái trẻ, không quá đẹp, nhưng ăn mặc chỉn chu, gương mặt bình thản.
– “Chị là Hạnh?” – cô ta hỏi trước.
Tôi gật đầu, lòng trào lên một nỗi khó chịu lạ lùng. Cô ta quay mặt vào trong, nói vọng:
– “Tuấn, vợ anh đến.”
Tuấn bước ra. Anh gầy hơn xưa, mắt thâm quầng, nhìn tôi như kẻ có lỗi.
– “Anh xin lỗi… Anh… không biết nói gì.”
Tôi không hét. Không đánh ghen. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh:
– “Tại sao không dám nói thẳng với em? Ít nhất anh cũng nên để em biết em là ai trong cuộc đời anh.”
Tuấn cúi mặt. Linh đứng một bên, không xen vào.
– “Anh… Anh không định phản bội em. Lúc đầu chỉ là… anh yếu lòng. Nhưng rồi mọi thứ đi quá xa. Anh không dám đối diện với em. Anh sai rồi… Rất sai.”
Tôi lặng im một lúc rồi quay lưng bước đi. Tôi không đến đó để níu kéo, cũng không cần một lời xin lỗi. Tôi chỉ cần biết: mọi chuyện đã kết thúc.
Ba tháng sau…
Tôi dọn khỏi căn hộ cũ, tìm một chỗ ở mới, tập trung vào công việc và bản thân. Tôi cắt tóc ngắn, tham gia một khóa học vẽ mà tôi ấp ủ từ lâu. Có đêm nhớ lại những tháng ngày đã qua, tôi thấy bản thân mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng mù sương.
Tuấn có gọi vài lần. Tôi không bắt máy. Một ngày, tôi nhận được email từ anh:
“Cảm ơn em đã im lặng rời đi. Anh không xứng đáng với em. Chúc em hạnh phúc – dù không có anh.”
Tôi mỉm cười. Không phải vì tha thứ, mà vì tôi đã buông.
Tôi không còn là cô Hạnh của ba tháng trước. Tôi là Hạnh – một người phụ nữ đã học cách đứng dậy sau đổ vỡ, và biết rõ: không phải ai bước vào đời ta cũng xứng đáng ở lại.