Ly-hôn vợ cũ được 4 tháng, cô ấy đã mời tôi dự đám cưới. Tôi liề:u đến xem chú rể là ai, liền ôm mặt hối hận không ngừng..

Ly hôn vợ cũ được bốn tháng, tôi ngỡ rằng lòng mình đã nguội lạnh. Ấy vậy mà khi nhận được tấm thiệp cưới từ tay cô ấy, tim tôi vẫn nhoi nhói. Ban đầu, tôi định vứt nó vào sọt rác, nhưng rồi không hiểu sao, tôi lại mặc bộ vest cũ, tự lái xe đến buổi lễ. Tôi chỉ muốn biết — người đàn ông đó là ai, người mà cô ấy chọn thay vì tôi.

Nhưng khi nhìn thấy chú rể bước ra, tôi liền ôm mặt, hối hận đến mức muốn gào thét giữa đám đông…

Tôi và Hà cưới nhau sau ba năm yêu. Những tháng ngày đầu của hôn nhân giống như bản nhạc dịu êm — không quá kịch tính, nhưng đầy ắp yêu thương. Hà là người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng nhưng tâm hồn lại mạnh mẽ. Cô ấy thông minh, biết quan tâm, luôn là người khéo léo gỡ rối mọi khúc mắc trong cuộc sống của chúng tôi.

Còn tôi, có lẽ là mẫu đàn ông “tốt vừa đủ” — không rượu chè, không cờ bạc, chăm chỉ đi làm, nhưng thiếu đi một điều quan trọng: sự lắng nghe và chia sẻ.

Công việc của tôi trong ngành bất động sản đầy áp lực. Tôi luôn viện cớ “bận rộn vì tương lai” để tránh những cuộc trò chuyện sâu sắc với Hà. Cô ấy nhiều lần ngồi đối diện tôi, ánh mắt chờ đợi, nhưng tôi thì dán mắt vào điện thoại, laptop, hoặc đơn giản chỉ im lặng. Dần dà, tôi không còn biết cô ấy đang buồn hay đang vui.

Chúng tôi không cãi nhau nhiều. Đó là điều khiến tôi ảo tưởng rằng cuộc hôn nhân của mình vẫn ổn. Nhưng hóa ra, sự im lặng kéo dài còn nguy hiểm hơn những trận tranh cãi. Nó âm thầm gặm nhấm tình yêu, khiến hai người dần xa lạ trong cùng một mái nhà.

Một ngày nọ, Hà nói:

— Em muốn ly hôn.

Tôi sững người. Không phải vì tôi không nhận ra tình trạng hôn nhân đang nguội lạnh, mà bởi tôi không ngờ cô ấy lại dám dứt khoát đến thế.

— Chúng ta có thể thử lại. — Tôi cố giữ cô ấy lại bằng thứ tình cảm còn sót lại.

Nhưng Hà lắc đầu, mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết:

— Em đã chờ anh rất lâu. Em từng nghĩ chỉ cần em yêu đủ nhiều thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng em nhận ra… em đang dần đánh mất chính mình trong cuộc hôn nhân này.

Tôi ký đơn ly hôn trong một buổi chiều u ám. Không nước mắt, không tiếng nức nở, chỉ có cảm giác hụt hẫng đến tê tái. Tôi không hận Hà. Tôi chỉ hận bản thân mình — vì đã không giữ nổi người phụ nữ từng yêu tôi đến thế.

Bốn tháng sau, một chiều thứ Năm, tôi nhận được tin nhắn từ Hà.

“Anh có rảnh vào chủ nhật tuần này không? Em gửi anh một tấm thiệp.”

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy mấy lần. Không cần mở phong bì, tôi cũng đoán được đó là thiệp cưới. Tôi định không đến. Nhưng tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc đến 3 giờ sáng, lòng rối bời với hàng loạt câu hỏi: Người ấy là ai? Hai người họ quen nhau bao lâu? Hà có thực sự hạnh phúc không?

Sáng chủ nhật, tôi mặc bộ vest cũ kỹ từng dùng trong ngày cưới với Hà, lặng lẽ lái xe đến nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Không ai nhận ra tôi, và tôi cũng không cố gắng để ai nhận ra. Tôi tìm một bàn khuất, lặng lẽ quan sát.

Rồi cô ấy bước ra.

Vẫn là Hà với nụ cười hiền, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt giờ đã rạng rỡ hơn xưa. Chiếc váy trắng tinh khôi càng khiến cô ấy thêm nổi bật. Tim tôi nhói lên, nhưng tôi vẫn cố cười.

Khi chú rể bước ra, tôi ngỡ ngàng.

Không phải vì anh ta quá đẹp trai hay thành đạt. Mà bởi… đó là Hoàng — người bạn thân nhất thời đại học của tôi, người từng đến nhà tôi ăn cơm, từng đứng bên tôi làm phù rể trong ngày cưới.

Hà nhìn tôi, có chút ngập ngừng. Tôi gật nhẹ đầu, cố giấu đi cảm xúc. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đang gào thét.

Tôi ôm mặt, gục xuống bàn. Đám đông không ai để ý đến tôi. Tôi bỗng nhận ra, suốt bao năm qua, người gần tôi nhất, lắng nghe cô ấy nhiều nhất, an ủi cô ấy khi tôi lạnh nhạt — chính là Hoàng.

Tôi từng nghĩ mình là người yêu Hà nhất. Nhưng có lẽ… tôi chỉ là người sở hữu, còn anh ta mới là người thấu hiểu.

Tôi ngồi lì trong xe suốt cả buổi chiều sau đám cưới.

Bản thân không say, nhưng đầu óc tôi quay cuồng như kẻ vừa rời khỏi cơn bão. Cảnh tượng Hà mặc váy cưới, tay trong tay cùng Hoàng, cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim tua chậm. Tôi nghĩ về những lần Hoàng ghé nhà, vô tư ngồi ăn cơm cùng vợ chồng tôi. Tôi nghĩ đến những buổi tối tôi viện cớ “bận việc” trong khi Hà im lặng bên cạnh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc đó, có lẽ cô ấy đang tự hỏi: “Mình thật sự đang sống với ai?”

Điện thoại rung lên. Là một tin nhắn đến từ… chính Hà.

“Cảm ơn anh đã đến. Em biết điều đó không dễ.”

Tôi nhìn tin nhắn, ngón tay lướt qua bàn phím rồi lại xoá. Cuối cùng, tôi chỉ đáp lại:

“Chúc em hạnh phúc.”

Tôi không biết đó là một lời chúc thật lòng, hay chỉ là một cách trốn tránh nỗi đau. Nhưng tôi biết mình không đủ tư cách để đòi hỏi điều gì nữa.

Một tuần sau, tôi nhận được một cuộc gọi. Là Hoàng.

Tôi do dự bắt máy. Không phải vì giận, mà vì… xấu hổ. Xấu hổ vì đã từng là người bạn không hiểu được điều bạn mình đang nghĩ. Xấu hổ vì là người chồng mà vợ cũ không thể tiếp tục gắn bó, còn bạn thân thì trở thành bờ vai cô ấy chọn dựa vào.

— Anh có thời gian không? Mình gặp nhau được chứ?

Tôi im lặng một lúc, rồi đồng ý. Dù gì, cũng cần một lời giải thích — không phải để tha thứ, mà để khép lại.

Chúng tôi gặp ở quán cà phê nhỏ quen thuộc, nơi từng là tụ điểm của nhóm bạn đại học.

Hoàng đến trước, ngồi yên lặng, tay xoay tách cà phê chưa uống. Vẫn là ánh mắt chân thành, vẫn là người đàn ông ít nói, không thích khoe khoang.

— Xin lỗi. — Hoàng nói ngay khi tôi ngồi xuống. — Mọi chuyện… không như anh nghĩ.

Tôi không phản ứng. Chỉ chờ anh ta nói tiếp.

— Em không có ý định xen vào cuộc hôn nhân của hai người. Lúc anh chị còn bên nhau, em luôn giữ khoảng cách. Nhưng sau khi chị Hà rời đi, chị ấy thực sự rất cô đơn. Bọn em bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Chị ấy cần một người lắng nghe, còn em… thì luôn ở đó.

— Vậy là… em yêu cô ấy từ trước? — Tôi hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Hoàng cúi đầu. Một cái gật nhẹ. Nhưng ánh mắt không hề né tránh.

— Em yêu chị ấy lâu rồi. Nhưng em chưa từng làm gì sai khi hai người còn là vợ chồng. Em chỉ… ước mình là người gặp chị ấy trước anh.

Tôi cười buồn. Một nụ cười vừa chua chát, vừa nhẹ nhõm.

— Anh cũng từng có cơ hội, nhưng lại để tuột mất.

Tôi không trách Hoàng. Thật ra, nếu là tôi — nếu tôi chứng kiến một người phụ nữ mình yêu đang đau khổ từng ngày trong cuộc hôn nhân với bạn thân, tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Yêu trong im lặng có thể là một hình thức hy sinh. Nhưng tình yêu cũng là thứ không ai kiểm soát được mãi.

— Chị ấy hạnh phúc chứ? — Tôi hỏi.

Hoàng nhìn tôi, mắt lấp lánh.

— Có. Em sẽ không để chị ấy buồn thêm một lần nào nữa.

Tôi đứng dậy, chìa tay ra. Hoàng nắm lấy, thật chặt. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút.

Một thời gian sau, tôi vô tình gặp lại Hà ở hiệu sách cũ. Cô ấy đi một mình, tay cầm cuốn sách mà tôi từng tặng — “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn”.

— Anh khỏe không? — Cô hỏi.

Tôi gật. Chúng tôi bước bên nhau giữa những kệ sách, không ai nói gì thêm một lúc. Rồi tôi phá vỡ sự im lặng.

— Hà này… Nếu có thể quay lại từ đầu, em có chọn lại anh không?

Hà quay sang nhìn tôi. Không giận dữ. Không xúc động. Chỉ là ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

— Em từng chọn anh, và đã yêu anh hết lòng. Nhưng điều quan trọng không phải là quay lại, mà là đã sống trọn vẹn trong khoảng thời gian đó.

Tôi im lặng.

— Chúng ta không thất bại đâu anh. Mình chỉ… hết vai trong câu chuyện của nhau thôi.

Tôi cười. Lần đầu tiên, tôi cười thật lòng khi nhắc đến cuộc hôn nhân đã cũ.

Trước khi rời đi, Hà quay lại:

— Cảm ơn anh, vì đã từng yêu em. Và cảm ơn… vì đã đến dự đám cưới. Em biết điều đó rất khó.

Tôi đứng đó, nhìn bóng cô ấy khuất dần sau cánh cửa kính. Trong lòng, không còn oán giận, chỉ còn chút tiếc nuối. Nhưng tiếc nuối ấy không khiến tôi gục ngã nữa — nó khiến tôi muốn sống tử tế hơn, cho những người đến sau.

“Tình yêu không phải là ai đến trước, mà là ai đúng lúc. Và đôi khi, việc buông tay đúng lúc cũng là một cách yêu — yêu đủ để người kia được hạnh phúc, dù không còn bên ta.”