5 tháng sau, vợ q/ua đ/ời khiến gia đình tôi chìm trong nước mắt. Con trai tôi vì nhớ mẹ mà ôm áo của mẹ không rời. Tôi vô tình s;;ờ vào chiếc áo đó của vợ thì bất ngờ khi thấy….

“5 tháng sau, vợ qua đời khiến gia đình tôi chìm trong nước mắt. Con trai tôi vì nhớ mẹ mà ôm áo của mẹ không rời. Tôi vô tình sờ vào chiếc áo đó của vợ thì bất ngờ khi thấy…”

Vợ tôi mất vào một buổi chiều mưa tháng Giêng.

Ngày hôm đó, tôi còn đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Chỉ là ho nhẹ, mệt người. Nhưng không ai ngờ đó là lần cuối tôi thấy cô ấy còn sống. Vợ tôi – Hằng – mắc chứng phình mạch não nhưng lại giấu tôi suốt gần một năm trời. Cô ấy nói dối là đau đầu bình thường. Là vì không muốn tôi lo. Nhưng đến khi phát bệnh, mọi thứ đã quá muộn.

Cô ấy ra đi sau ca cấp cứu kéo dài bảy tiếng đồng hồ. Bác sĩ bảo: “Nếu phát hiện sớm hơn một chút, có thể đã khác.”

Tôi không khóc nổi trong tang lễ. Chỉ đứng như người hóa đá nhìn di ảnh vợ trên bàn thờ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: “Không thể nào… Hằng vẫn còn quá trẻ. Mới 33 tuổi.”

Con trai tôi, Bin, mới lên 5, không hiểu hết cái chết là gì. Nó chỉ hỏi:
— Mẹ đâu rồi ba?
— Mẹ đi xa rồi con.
— Mẹ có về không?
— …Có, mẹ sẽ về trong giấc mơ.

Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại mỗi lần nói dối con.

Sau tang lễ, căn nhà vắng đến lạ. Những thói quen nhỏ nhặt ngày nào – tiếng Hằng nhắc tôi đừng quên đón Bin, tiếng máy xay sinh tố cô ấy hay dùng buổi sáng – đều biến mất. Chỉ còn lại sự im lặng khô khốc.

5 tháng sau, gia đình tôi vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh. Bin hay nằm ôm lấy chiếc áo khoác len màu nâu của mẹ, món đồ cô ấy hay mặc nhất vào mùa đông. Nó không chịu rời chiếc áo ấy, cả lúc ngủ lẫn khi chơi. Thằng bé nói, “áo của mẹ thơm mùi mẹ.”

Một hôm, tôi bước vào phòng con. Bin đã ngủ. Ánh đèn ngủ vàng vọt soi lên khuôn mặt nó – vẻ mặt yên bình như thể đang mơ thấy mẹ.

Chiếc áo khoác nằm vắt trên tay nó. Tôi khẽ kéo nhẹ áo ra để tránh làm con nóng. Nhưng khi sờ vào túi áo, tôi cảm nhận thấy bên trong có vật gì cộm cộm. Tò mò, tôi mở túi ra.

Một xấp giấy nhỏ được gấp gọn. Là chữ viết tay của Hằng.

“Cho anh – nếu một ngày em không còn nữa.”

Tôi chết lặng.

Tim tôi đập như sắp vỡ. Tay run run mở từng tờ giấy, từng dòng chữ hiện lên như có máu:

**”Anh yêu, nếu anh tìm thấy bức thư này, nghĩa là em không còn bên anh và Bin nữa rồi. Em xin lỗi vì đã giấu bệnh tình của mình. Em chỉ muốn anh được bình yên.

Nhưng anh ơi, đừng để con thiếu thốn tình thương. Bin cần anh hơn bao giờ hết. Em biết anh sẽ đau. Nhưng em đã để lại cho anh điều quan trọng hơn cả em – là sự sống của Bin và những kỷ niệm của chúng ta.

Em đã để lại một món quà. Hãy tìm chiếc hộp trong tủ quần áo – ngăn thứ ba, phía trong cùng. Nó sẽ giúp anh hiểu thêm về em… và về chính mình.”**

Tôi không thể thở được. Nước mắt rơi lã chã lên tờ giấy. Tôi bật dậy, chạy vào phòng ngủ hai vợ chồng. Trong ngăn tủ sâu nhất – nơi tôi không bao giờ để ý đến – là một chiếc hộp gỗ màu đỏ, cũ kỹ nhưng được lau chùi rất sạch sẽ.

Tôi run run mở nắp hộp.

Bên trong là một quyển nhật ký dày, cuốn album ảnh cũ, một chiếc USB màu đen và một bức thư khác được gập kỹ.

Tôi cầm cuốn nhật ký lên. Trang đầu tiên là dòng chữ:
“Hành trình làm vợ và làm mẹ – nhật ký của Hằng.”

Tôi mất gần một tháng để đọc hết cuốn nhật ký.

Hằng bắt đầu ghi từ lúc chúng tôi mới cưới – năm 2017. Từng trang là từng cảm xúc mà cô ấy giấu nhẹm sau nụ cười. Tôi không biết cô ấy cô đơn đến thế nào khi tôi mải mê công việc. Tôi không biết cô ấy từng khóc một mình khi con sốt còn tôi thì ở lại công ty vì “dự án quan trọng.”

**”Em biết anh yêu gia đình, nhưng đôi khi anh quên thể hiện điều đó.

Em không trách, chỉ là nhiều đêm thấy mình giống như cái bóng trong chính căn nhà của mình.

Nhưng em vẫn chọn ở lại, vì em tin anh. Em tin anh sẽ học cách yêu thương bằng hành động.”**

Tôi đã không biết. Không biết gì cả.

Tôi mở USB – bên trong là hơn 200 video ngắn mà Hằng quay suốt nhiều năm qua. Những khoảnh khắc đời thường: Bin tập nói lần đầu, sinh nhật 3 tuổi của con, Hằng ngồi khâu áo, Hằng cười trong bếp khi tôi trêu chọc cô ấy…

Tôi ngồi một mình suốt đêm, nhìn màn hình mà không dám rời mắt. Dường như Hằng vẫn còn sống, ngay đây, trong từng thước phim.

Bức thư cuối cùng – nằm dưới cùng chiếc hộp – là điều khiến tôi bật khóc nức nở nhất.

**”Anh à, nếu em được sống lại một lần nữa, em vẫn chọn lấy anh. Dù biết rằng cuối con đường em không thể đi tiếp cùng hai cha con.

Em mong anh đừng sống trong tiếc nuối.

Hãy sống tiếp cuộc đời này cho cả phần của em nữa.

Và nếu có thể, một ngày nào đó, anh hãy kể với Bin về mẹ nó bằng giọng kể của một người đàn ông vẫn còn yêu vợ – chứ không phải của một người chồng đã mất vợ.”**

Từ sau ngày đó, tôi thay đổi hoàn toàn.

Tôi bắt đầu dậy sớm nấu bữa sáng cho Bin, đưa con đi học đúng giờ, học cách tết tóc cho con búp bê mà nó thích, học cách viết nhật ký như Hằng.

Mỗi cuối tuần, hai cha con lại ngồi xem lại những video mẹ để lại.

Bin đã bắt đầu hiểu hơn:
— Ba ơi, mẹ vẫn ở đây, đúng không?
— Ừ, mẹ luôn ở trong tim mình.

Ba năm sau ngày Hằng mất, tôi tổ chức một buổi nhỏ tại quán cà phê cũ nơi lần đầu hẹn hò cô ấy. Tôi cho in cuốn nhật ký thành sách – một bản duy nhất – để trao lại cho Bin khi con tròn 18 tuổi.

Và tôi bắt đầu viết cuốn nhật ký của riêng mình, bắt đầu bằng dòng:

“Gửi em – người phụ nữ đã dạy anh cách yêu lại từ đầu, bằng nỗi đau.”