“Tôi chỉ cần một người giúp việc trông con ban ngày, không cần gì nhiều.” — Chị Mai không ngờ lời nói ấy đã mở ra cánh cửa cho một cơn ác mộng.
Khi phát hiện bức ảnh cũ rơi ra từ ví người giúp việc mới, chị tưởng đó chỉ là một hình ảnh bình thường. Nhưng khuôn mặt trong ảnh — một người đàn ông đã mất từ 10 năm trước — là điều không thể nào lý giải nổi. Mọi chuyện bắt đầu từ đó…
Chị Mai sống cùng con gái nhỏ Linh trong một căn hộ chung cư tầng 10 ở quận Bình Thạnh. Sau khi chồng qua đời vì tai nạn giao thông cách đây ba năm, chị dồn hết tình thương và thời gian cho bé Linh. Nhưng với công việc tại công ty quảng cáo ngày càng bận rộn, chị buộc phải tìm một người giúp việc để trông nom con và quán xuyến việc nhà.
Một buổi sáng thứ Hai, chị Mai lướt qua một bài đăng trong nhóm Facebook “Tìm người giúp việc uy tín TP.HCM”. Dưới bài viết có hàng chục bình luận, nhưng nổi bật nhất là một lời giới thiệu kèm ảnh của một cô gái tên Hương. Ảnh đại diện là một phụ nữ chừng hơn 30, mặt mũi sáng sủa, ăn nói lịch sự.
“Chị ơi, em có kinh nghiệm giữ trẻ 5 năm rồi. Có thể nấu ăn, dọn dẹp. Em sạch sẽ, kỹ tính và yêu trẻ. Có thể đến phỏng vấn bất cứ lúc nào ạ.”
Vài ngày sau, Hương đến nhà chị Mai vào buổi sáng sớm. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần vải tối màu, tóc buộc gọn. Dáng người nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng. Bé Linh ban đầu còn rụt rè, nhưng chỉ sau 10 phút đã cười khúc khích khi Hương kể chuyện cổ tích.
Chị Mai ưng ngay.
“Chị cho em làm thử một tuần nhé. Nếu ổn thì mình tính lâu dài.”
“Dạ, em cảm ơn chị.”
Tuần đầu trôi qua êm đềm. Hương làm việc rất chăm chỉ: nhà cửa sạch bóng, cơm canh nấu ngon lành, Linh ngày càng thân thiết. Thậm chí, bé còn đòi ngủ chung với “cô Hương”. Chị Mai thấy an tâm phần nào, nhưng cũng không tránh khỏi chút gợn trong lòng — một cảm giác mơ hồ không rõ hình hài.
Một tối thứ Bảy, chị Mai về sớm hơn thường lệ. Trong lúc Hương đang tắm cho bé Linh, chị Mai định lấy ví của mình để thanh toán đơn hàng online. Nhưng chị với nhầm ví của Hương, để cạnh nhau trên bàn. Khi mở ra, một bức ảnh nhỏ rơi xuống.
Đó là một tấm hình cũ, chụp ba người: một bé gái đứng giữa hai người lớn, có vẻ là cha mẹ. Nhưng người đàn ông bên trái — chị Mai chết lặng khi nhận ra — đó là Minh, chồng chị, người đã chết ba năm trước.
Gương mặt ấy, nụ cười, cái lúm đồng tiền ở má phải — không thể lầm được. Nhưng trong ảnh, anh không hề đứng cạnh chị hay Linh, mà cạnh một người phụ nữ lạ và một bé gái trạc tuổi Linh bây giờ.
Chị Mai thở gấp. Tay run rẩy nhặt bức ảnh lên xem kỹ. Ở góc ảnh có ghi chữ mờ bằng bút bi: “Gia đình Hương – 2004”
Hương?
Không thể nào.
Linh vừa chạy ra, tóc còn ướt, ôm lấy chân mẹ:
“Mẹ ơi, cô Hương bảo ba con hồi nhỏ cũng hay làm mặt hề như con nè.”
Câu nói của Linh khiến chị lạnh sống lưng.
Chị Mai ôm chặt bé Linh vào lòng như một phản xạ. Trái tim chị đập thình thịch, không phải vì giận dữ — mà vì nỗi sợ hãi vô hình, đang cuộn lên từng lớp một. Chị nhét vội bức ảnh vào túi áo rồi giả vờ bình tĩnh.
“Linh, con chơi trong phòng nhé. Mẹ ra ngoài có việc một chút.”
Chị bước nhanh ra ban công, lôi điện thoại gọi cho Liễu — bạn thân và cũng là người duy nhất từng biết chuyện chị và Minh yêu nhau từ thời đại học.
“Liễu… mày còn giữ ảnh hồi cưới tao với Minh không? Tao… tao vừa thấy một tấm hình kỳ lạ… ổng chụp với một người phụ nữ khác và một đứa bé…”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Có thể đó là ảnh ghép?” — Liễu nói nhanh.
“Không. Là ảnh rửa. Cũ lắm. Có ghi tên Hương và năm 2004.”
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Liễu khẽ hỏi:
“Người giúp việc mày tên gì?”
“Hương.”
“Chết rồi… Mày còn nhớ vụ Minh từng biến mất một năm không?”
Chị Mai chết đứng.
“Năm đó tụi mày đang quen, nhưng tự dưng Minh xin nghỉ học, cắt liên lạc. Sau đó quay về như chưa có gì. Mày tưởng ổng bị áp lực học hành, còn tao thì nghi có chuyện khác…”
Chị Mai từng nghe Minh kể là “muốn tìm lại chính mình” trong năm ấy. Nhưng khi ấy yêu say đắm, chị chẳng mảy may nghi ngờ.
Đêm đó, khi Hương ngủ, chị Mai lục lại hồ sơ mà Hương đã gửi qua Zalo: ảnh CMND, sơ yếu lý lịch, hộ khẩu photo. Tất cả đều hợp lệ. Nhưng khi gõ mã số CMND vào trang tra cứu thông tin, kết quả hiện ra tên khác hoàn toàn: Trần Thị Thanh — không phải Hương.
Sáng hôm sau, chị Mai giả vờ như không biết gì. Nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ của Hương giờ đây đều khiến chị cảnh giác. Đặc biệt là cách cô ta nhìn bé Linh: vừa dịu dàng, vừa như có gì đó ám ảnh.
Đến chiều, chị gọi Hương ra ban công nói chuyện.
“Chị có chuyện muốn hỏi em, mong em trả lời thật lòng.”
“Dạ… sao vậy chị?”
Chị Mai rút bức ảnh trong túi áo, giơ lên.
“Tấm hình này là sao?”
Hương nhìn thoáng qua, rồi quay mặt đi. Cô im lặng rất lâu.
“Đó là gia đình em.”
“Người đàn ông này là Minh. Là chồng tôi. Người đã mất ba năm trước.”
“Anh ấy là ba ruột em.”
Chị Mai cảm thấy chân mình như muốn khuỵu xuống.
Hương kể:
Cô sinh năm 1995 tại Đà Lạt. Mẹ cô từng là sinh viên một trường cao đẳng du lịch, yêu Minh khi anh lên đó thực tập một năm. Họ sống chung một thời gian, nhưng khi mẹ cô có thai, Minh đột ngột biến mất. Không lời từ biệt. Không địa chỉ. Không một cú điện thoại.
Mẹ cô sinh Hương trong nước mắt, nuôi con một mình. Năm Hương lên 9 tuổi, bà mất vì bệnh tim. Họ hàng ruồng rẫy, cô được đưa vào trại mồ côi. Từ đó, Hương nung nấu một điều: phải tìm lại cha ruột, cho dù chỉ để nhìn ông một lần cuối.
“Em tìm suốt gần 10 năm. Cho đến khi vô tình thấy một bài báo đưa tin về vụ tai nạn — người chồng tử nạn để lại vợ và con nhỏ. Cái tên, gương mặt, mọi thứ trùng khớp. Em biết đó là ông ấy.”
“Nên em xin làm người giúp việc?” — Chị Mai hỏi, giọng nghẹn lại.
Hương gật đầu, mắt đỏ hoe.
“Em không có ý xấu. Em chỉ muốn… được gần cha mình — dù ông đã không còn. Được thấy em gái em — con ruột của ông. Em không định nói gì. Nhưng bức ảnh đó… em không ngờ chị lại thấy.”
Chị Mai ngồi phịch xuống ghế. Từng mảnh ký ức về Minh vụt qua: sự thay đổi tính cách sau một năm trở về, những lần anh né tránh nhắc tới quá khứ… Hóa ra, cả cuộc hôn nhân của chị là một phần của một câu chuyện chưa trọn vẹn.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên nặng nề. Dù Hương vẫn chăm sóc bé Linh chu đáo, nhưng giữa hai người phụ nữ ấy luôn có một khoảng lặng không thể gọi tên.
Một tuần sau, Hương thu dọn đồ đạc.
“Em nghĩ, em nên rời đi. Em đã có được những gì mình cần: một chút thời gian bên gia đình mà mình chưa từng có.”
Trước khi đi, cô ôm bé Linh thật chặt.
“Em gái, chị xin lỗi vì không thể ở cạnh em lâu hơn. Nhưng chị sẽ luôn dõi theo em.”
Bé Linh chỉ cười ngây ngô, không hiểu gì.
Tối hôm đó, khi ngồi một mình trong phòng khách, chị Mai mở bức ảnh cũ ra lần nữa. Nhưng lần này, chị không thấy đau đớn như trước. Chị thấy… tiếc. Và thương. Không chỉ thương Minh — người đàn ông đã yếu đuối trốn chạy quá khứ — mà còn thương Hương, một đứa trẻ từng bị bỏ lại phía sau, lớn lên với nỗi khao khát tình thân tưởng như không bao giờ chạm tới.
Chị lặng lẽ lấy bút, viết sau tấm ảnh một dòng:
“Gia đình – không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng máu mủ. Đôi khi, nó bắt đầu bằng sự tha thứ.”